Tạp
Ghi
Cuối Năm Nơi
Đất Khách
Hoàng Minh Thúy
(Tạp chí Xây
Dựng – Năm thứ 36 – số 906 – phát hành ngày 22-12-2018
tại
“-Gần hết
năm rồi,
Tôi không biết
trả lời với anh bạn - đă rời xa Houston hai
mươi năm - như
thế nào, v́ cảm giác vui, buồn đến từ cái
Tâm ḿnh, bởi cụ Nguyễn Du có câu thơ: “Người
buồn cảnh có vui đâu bao giờ - (Truyện
Kiều)”.
Thành phố
Cũng có
người rời bỏ
Ngược
lại, cũng có đông đảo đồng
hương khắp nơi đến
Hơn thế
nữa, Houston có nắng ấm bốn mùa, tạo
điều kiện cho phụ nữ trẻ, xinh
đẹp, có cơ hội diện quần áo thời trang
đưa lưng, hở ngực, khoe nhan sắc của
tuổi xuân th́, mà không ai chê trách.
Thỉnh
thoảng trong mùa Đông, khí lạnh có t́m về đôi
tuần, nhưng so với cái buốt giá, tuyết rơi
trắng xoá của nhiều tiểu bang trên đất
Mỹ, th́
Song
song với ngành nghề th́ ba, bốn đài truyền h́nh
Việt ngữ thi nhau phát sóng, không kể hai đài phát thanh
và hằng chục tờ báo lần lượt ra
đời. Sinh hoạt thương mại phồn thịnh
với hàng hàng xe nối đuôi nhau.
Về đêm, đại lộ Bellaire sáng rực ánh
đèn. Có nhiều quán, tiệm, mở cửa đến
hai, ba giờ sáng, để phục vụ cho khách chơi đêm,
sau khi pḥng trà, vũ trường đóng cửa.
Khi có
quá đông người sinh cư, tất nhiên có chuyện
tranh chấp, căi cọ. Đấy cũng là
chuỵên đương nhiên. Hàng
chục hội đoàn thi nhau thành lập, có Hội chỉ
có ông chủ tịch, mà hội viên là vợ, là các con,
mục đích là để mua danh. Có hàng
chục tờ báo phát hành. Mỗi tờ
có một chủ trương riêng. Rồi
th́ “sư nói sư phải, văi nói văi hay”, có chuỵên
lời qua tiếng lại. Với một thiểu
số, rất thích thú khi nghe chuỵên “đụng
chạm”, đôi khi họ c̣n xử dụng chiến
thuật “đâm bị thóc, thọc bị gạo”,
để họ đứng xem cho vui cuộc đời
hưu trí. Hoặc cũng có người, núp trong bóng
tối, xúi Đông, gịuc Tây, để ḿnh lên giọng
làm Thaí Thượng Hoàng, sau đó tổ chúc họp hành,
phân giải, gơ bàn ngồi ghế chủ tọa.
***
Bây
giờ là thời gian của những ngày cuối năm. Từ
tháng 12, tháng 1, Dương lịch, các thành viên chủ
lực của nhiều hội đồng hương,
hội đoàn quân đội đă bận rộn với
việc tổ chức họp mặt mừng Xuân. Các
sinh hoạt này thu hút năm, bảy
trăm người. Hội nào cũng tạo sắc thái
mới với các màn trang trí, văn nghệ, có ĺ x́, múa lân,
chúc Tết nâng ly, mừng năm mới với nhiều hy
vọng. Tết tha hương luôn là điểm hội tụ
của các cao niên, t́m về màu áo cũ hoặc h́nh ảnh
quê nhà, qua các bạn cùng trường, hay cùng đơn
vị.
Hôm nay,
ngày cuối năm nơi đất khách, tôi có cảm giác
bần thần khi đứng trong ngôi chợ Việt
Nh́n
tuổi thơ đầy đủ vật chất và tinh
thần của các cháu nơi quê người, mà nhớ
lại thời trẻ tuổi của ḿnh trong giai
đoạn chiến tranh khốc liệt. Cái ǵ
cũng thiếu, kể cả t́nh thương và sự
săn sóc của cha, v́ người Lính ấy c̣n tất
bật với nhiệm vụ ở chiến trường.
Đồng lương của Lính chỉ đủ tiêu
dùng trong 10 ngày, sau đó phải nhờ bàn tay tháo vát
chạy Đông, chạy Tây của Mẹ, bán buôn đủ
thứ, lo cho nồi cơm đầy, cho con áo ấm,
cặp sách đến trường. Người vợ Lính
chai sần bàn tay, tóc trắng mái
đầu trong cuộc chiến 20 năm. Bà
c̣n đau đớn hơn, khi nhận tin chồng tử
trận. Người ấy trở về không
phải trên đôi nạng gỗ, mà là quan tài, phủ
cờ vàng, trong khi vợ con không cơ hội thấy
mặt, v́ thi thể không toàn vẹn của anh, đă
trộn lẫn trong bùn đất và khói súng chiến
trường.
Sau hơn 40 năm,
tôi thường t́m tin tức của bạn cũ chung trường, qua các mục thông tin trên
các diễn đàn. Ai c̣n, ai mất?
***
Vượt biên cùng
đại gia đ́nh, trên chiếc thuyền nhỏ
chứa hàng trăm mạng người, may mắn thoát
khỏi miệng của cá mập, rồi sống trên quê
người trên 30 năm, nhiều lần tôi bâng khuâng
tự hỏi trong những đêm thao thức chờ sáng:
Bao giờ ḿnh có được tâm trạng thảnh
thơi, thoải mái, t́m về quê nhà, du hành từ Nam ra
Bắc, để biết cảnh đẹp quê
hương, thưởng thức món ăn 3 miền,
như nhiều đồng hương đă thực
hiện? Ước mơ nhỏ nhoi ấy,
thật là b́nh thường, mà tại sao vẫn chưa làm
được, v́ nguyên do nào???
Nghĩ vẫn vơ, tôi lửng thửng bước ra
khỏi chợ, t́m ghế ngồi xoa bóp hai bàn chân, phóng tia
nh́n suốt khu thương mại. Người
qua, kẻ lại, bận rộn v́ hôm nay là tuần lễ
cuối năm. Ngoài băi đậu xe,
nắng lên trải đều màu vàng óng ả trong không gian
ch́m trong cái lạnh cuối năm.
Mùa Đông đă bao trùm thành phố,
rồi th́ mùa Xuân sẽ đến. Lộc non sẽ
nhú lên, biểu hiệu sự sống về trên các hàng cây
dọc theo lề đường,
nhưng mùa Xuân chỉ thật sự về trong ḷng
người Việt tha hương, khi quê nhà thay tên,
đổi chủ.
Tôi chợt nhớ
mấy câu thơ của thi sĩ Cao Tần:
Kẻ thức
tỉnh ngu ngơ nh́n nắng mới
Ta làm ǵ cho hết
nửa đời sau?
Trời ạ, bây
giờ, tôi đă sống gần hết ..
đời rồi, mà chẳng làm
được cho hết những ǵ, theo mong mỏi của ḿnh. Tôi cúi
mặt, giấu những giọt nước
mắt....Ước mơ này giống như thi sĩ Cao
Tần, khi ông viết ra từ 30 năm trước, bây
giờ th́ ông cũng đă ra đi:
Sẽ
có lúc non sông bừng chuyển động.
Những hùm thiêng
cựa móng thét tung trời
Và sông núi sẽ vươn ḿnh chuyển
động
Và cờ bay trên
đất nước xinh tươi
***
Lan
man quá, mà quên đi mục tiêu của bài viết cuối
năm, bởi v́ Giáng Sinh và Năm Mới Dương
Lịch 2019 đang về.
Xin
chân thành cảm tạ bạn đọc và các chủ nhân
cơ sở thương mại, đă yểm trợ chúng
tôi trong suốt 35 năm qua.
Không quên trân
trọng cảm tạ ân nhân, mạnh thường quân,
đă đồng hành với chúng tôi trong công tác yểm
trợ người Lính VNCH ,từ khi báo Xây Dựng ra
đời và phát động (1985).
Xin chúc quí vị
vạn sự b́nh an và mọi điều may mắn./.
Hoàng
Minh Thúy