Thơ

 

Ðời viễn xứ mịt mùng ..

 

                                              Minh

 

gái Việt còn gì đâu để bán..?

Ngoài thịt, xương, máu tạo của mẹ cha

Liều mình đem thân xác đến nơi xa

Với hy vọng tìm mái nhà nương tựa

 

Gia cảnh nghèo em chạy cơm từng bữa

Kiếp.. đoạn trường ngay giữa chốn phồn hoa

Chung quanh em đầy triệu phú đô la

Sống hưởng thụ như là Tiên hạ giới!

 

Cô gái Việt tội tình vì cũng bởi

Trót sinh ra nhầm thời buổi tối tăm

Bắc, Trung, Nam dân uất nghẹn âm thầm

Sống dước ách thực dân cùng nòi giống!

 

Quê hương em trải dài theo biển rộng

Thái Bình Dương thơ mộng nước ngát xanh

Nhưng than ôi ..! Tai họa đến phải đành

Chịu số phận chồng chành theo ngày tháng!

 

Cô gái Việt mang thân mình ra bán

Nơi xứ xa để có chổ tạm dung

Mong ngoi lên ra khỏi kiếp bần cùng

Ðời viễn xứ mịt mùng nơi đất khách …

                                                               Minh