Thơ

 

    HỒN SÔNG NÚI

        TRONG EM

 

(Giữa lúc mọi người đang chuẩn bị đón Tết Canh Dần, mặc Mùa Xuân Dân Tộc tươi sáng thực sự chưa về trên quê hương khốn cùng, cộng sản Việt Nam lại một lần nữa đem những Nhà Đấu Tranh Dân Chủ ra xét xử kết án theo luật rừng, trong đó những Người Phụ Nữ kiên cường bất khuất. Xin quý trọng viết bài thơ này để mong được gửi về LS Thị Công Nhân, nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, những thiếu nữ Việt Nam anh hùng  trong đại cuộc đấu tranh Dân Chủ tại quê nhà).

                               Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)

 

  

       

 

Tôi chưa bao giờ gặp Em

Chỉ thấy hình trên báo

sao cung trầm phím dạo

Lên lòng ray rứt ngày đêm ?

Tóc đen từng sợi nhỏ

Của Em, trên vầng trán

Sao lại vàng khô, nhuốm màu khổ nạn

Trên quê hương tang tóc đọa đày ?

Em cố viết những hàng chữ thẳng ngay

Lấy máu tim làm mực.

quanh Em không còn Sự Thực

Bao dối gian vây bủa từng ngày.

Họ đã đổi thay

Ngay từng trang Lịch Sử.

Dưới lớp da người quả tim thú dữ

Mang dòng máu tanh nồng.

Họ bắt Em hồng

Những điều không thực.

 

 

Họ buộc Em quy hàng bạo lực

Ngòi bút bẻ cong.

Làm con rối tung , quanh quẩn chạy vòng

Theo lệnh truyền của đảng.

Nhưng mắt Em ngời sáng

Lửa tinh anh rực rỡ tâm hồn.

Em thẳng nhìn vào mặt quan ôn

Thét vang lời đối kháng.

Tiếng vọng về từ Linh chiếu rạng

hồng gươm báu trao tay.

Bành tượng uy nghi, lụa phất cờ bay

Thêm hơi thở, Em chưa hề ngã gục.

Dòng máu Triệu Trưng không bao giờ chịu nhục

Em hiên ngang đứng vững tuyến đầu !

Đôi tay mềm, còng sắt máu thâm sâu

Nghe con khóc, Em vẫn bền tâm chí.

Thân liễu yếu nhưng hồn không ủy mị

Em mỉm cười thách đố sài lang.

Từ lim tăm tối vẫn còn vang

Lên tiếng thét Nhân Quyền, Dân Chủ !

Trong bóng đêm, tóc nhung mềm sợi rủ

Thành vòng hoa đan kết núi sông hồn.

Em ngẩng mặt, Đời giá trị hơn

tận hiến, giữ hương màu Áo Trắng.

Hoa đấu gươm gươm mòn hoa thắng

trong Hoa đầy Lẽ Sống Con Người.

Em Hoa, vườn Tổ Quốc thêm tươi

Chào Xuân mới sẽ về thơm đất nước.

Bạo lực vây quanh, Em kiên cường tiến bước

Gót hồng Em tươm máu nở đài sen.

Rồi mai đây, đời bóng tối đêm đen

Không còn nữa, bình minh về rạng chiếu.

Trời đất đổi thay, nhịp cung đàn muôn điệu

Bừng thanh âm vang triệu tiếng đồng ca.

Em nhìn con chạy nhảy khắp vườn hoa

Không còn cảnh khóc nhà tan cửa nát.

Chế độ phi nhân tận cùng đốn mạt

Bàn tay Em góp sức đã vùi chôn.

Thế hệ thăng hoa, Tổ Quốc mãi sinh tồn

Trang sử mới, thẳng hàng Em viết tiếp.

Những em gái không còn đeo nặng kiếp

Món hàng rao như cỏ rác bên đường.

Hạt mầm Em rồi nở rộ Tình Thương

Cây Nhân Bản vươn trời cao đại thụ.

Tôi nhìn lên giữa hào quang trụ

Thấy tên Em rạng rỡ ánh ngàn sao.

Em vẫn Hoa như tự thuở nào

Hồn Sông Núi cho Em nghìn vẻ Đẹp.

Em vẫn Hoa thắm màu trong lửa thép

Vườn Tự Do – Em thẳng đứng, nguyên hình !

Trời Việt Nam thơm mãi đóa Hồng xinh.

    

                             VÕ ĐẠI TÔN (Úc Châu)