Ngày xưa Việt-cộng rêu rao:
“Đánh Mỹ cứu nước hởi đồng bào ơi!”
Nhân dân ta đă
một thời
Chịu cảnh tang tóc tơi bời chiến chinh
Hàng triệu dân Việt hy sinh
thân ḿnh
Sinh Bắc tử
Trường-Sơn lắc lẻo gập ghềnh khó đi!
Chiến tranh gây cảnh
phân ly
Hai miền nước Việt khóc v́ binh đao..
Cùng chung máu
thịt đồng bào
Anh, em, cha, chú bắn
nhau hằng ngày!
Ngày nay Việt-cộng mời chào:
-“Rước Mỹ cứu nước hỡi đồng bào ơi!
Mỹ vào tạo dựng
cuộc đời
Phồn vinh no ấm khắp nơi xứ ḿnh …”
Đô la không nói làm
thinh
Nhưng mà dễ mến,
cảm t́nh chứa chan
Có đô la biến thành ông Hoàng
Nhà cao cửa rộng
sống sang, sống
giàu..
Đảng tha hồ đựng
hầu bao
Dép râu liệng bỏ thay vào
giầy da
Tập tành hưởng thói xa hoa
Thực dân Đế quốc
cho mà sướng
thân ..
Nói xa không qua nói
gần
Ai mà không thích kim ngân bạc vàng?
Đói meo mượn
cớ cướp càn
Xâm lăng chiếm
đất chiếm làng vét vơ…
Miền
Sau khi Việt công vét vơ mang về (Bắc)
Dân t́nh cuộc sống ủ ê
Làm thân
mất nước lê thê kiếp
nghèo.
Ngày xưa Việt-cộng chửi nào:
-“Người
Việt di tản thành phần vất đi
Ma cô, đĩ điếm chỉ v́
Ôm chân Đế quốc .. ôm gh́ chạy theo
Bọn nầy là phường
chó heo
Đáng khinh, ghê tởm
lũ nghèo ăn xin
Bọn nầy tội lỗi tầy đ́nh
Chết sông chết biển, chết śnh rả thây
…
Chết đi chết hết bọn bây
Đứa nào trở lại. . .phanh thây nấu
hèm!”
Vượt biên, vượt biển th́ đem
Bỏ tù,
hành hạ đă thèm mới
thôi …
Ngày nay Việt-công khua môi:
-“Khúc ruột ngàn dặm” xa xôi ấy
mà ..
Mời Ông, mời Cô, mời Bà
“Việt-Kiều” yêu nước mang Đô la về”
Cứu dân,
cứu đảng, cứu quê
Việt-nam
“bánh vẽ”, ăn hoài chết
tươi!
Đảng ta, đảng
con “Đười ươi”
Nhe răng, găi đít, găi
đùi, găi hông…
Đảng ta ăn
xin ḷng ṿng
Bạn, thù
không kể chỉ mong có tiền
Quê hương, Tổ quốc làm duyên
Chính nghĩa quyết đạt là: Tiền Đô la
Nói gần chớ không nói xa
Lê-nin, Kart-max..mấy cha
râu xồm
Luôn cả lăo Hồ ác
ôn
Không ai..vĩ
đại đáng tôn hơn Tiền
Việt-nam
khổ đau triền miên ..
“Ngụy quyền Việt cộng” bọn điên
tham tàn..
Người Việt lỡ bước sang ngang
Chớ nghe
dụ dỗ mà tàn kiếp
hoa ..!