Thơ

 

Quê Hương

 

Minh Vũ

 

Nước non nghìn dậm ra đi

Mang theo cả khối sầu bi nặng lòng

Người lui gót, kẻ đứng đứng trông

Chỉ nhìn…không hẹn chờ mong ngày về!

 

Ngày đi Ba đứng bên rào

Nhìn qua ngấn lệ tiễn con lên đường

Yếu lòng trước kẻ ly hương

Lòng già quặn thắt theo đường con đi

 

Quê hương nghìn dặm chia ly

Con mang cả khối sầu bi nặng lòng

Ðứng nhìn Ba từ bến sông

Ngập ngừng con bước mà lòng xót xa..!

 

Xế trưa sông nước đậm đà

Mang màu bùn đất phù xa chảy vào

Nghe lòng bỗng nặng thương đau

Nỗi niềm xa xứ dạt dào nhớ thương…

 

 Vì đâu mình phải tha hương?

Làm thân lử khách bốn phương lạc loài

Liều mình trên chiếc thuyền trôi

Mong manh bờ bến biển khơi ngút ngàn..

 

Thanh bình cả nước lang thang

Bắc, Nam xuôi ngược tìm đàng ra khơi

Dập dìu cờ đỏ khắp nơi

Búa liềm bầm nát tả tơi dân lành

 

Ðất Mẹ chinh chiến tan tành

Hòa bình trở lại…phải đành ly hương!?

Ai gây chi nỗi tang thương

Làm thân dân Việt ..buồn vương một đời!

 

Quê hương nằm cạnh biển khơi

Vẫy chào tiễn biệt thuyền về phương xa

Trùng dương muôn dặm bao la

Ngày đi thì có..xót xa ngày về!

 

Thuyền bè chở nặng lê thê

Nỗi buồn xa xứ ủ ê trong lòng

Rỗi rong một kiếp long đong

Bến bờ còn mãi mênh mong ngút ngàn!

 

Rưng rưng ngấn lệ hai hàng

Giã từ đất Mẹ, nói không nên lời

Lênh đênh sóng vỗ thuyền trôi

Mênh mông xa đó.. chân trời nào đây!?

 

Minh Vũ