Một Chút Kỷ
Niệm Đời Lính
Măi mê vật lộn với hoàn cảnh và nợ áo
cơm, khoảng thời gian trai trẻ của tôi đă
vụt qua nhanh chóng, nhưng tôi cũng c̣n cất dấu
được “một chút ǵ để nhớ để
thương” trong kư ức của ḿnh. Xin được
chia xẻ cùng các bạn, mà nhất là các bạn đă có
dịp sống trong quân ngũ, hy vọng tôi sẽ gợi
lại cho các bạn “ một chút” thương nhớ
nhỏ nhoi nào đó ….
Giữa năm 1972, tôi đang
ở Liên đoàn B, Tiểu đoàn Trương tấn
Bửu thuộc Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung thụ
huấn quân sự vừa hết giai đọan I th́ có
lệnh chuẩn bị lên đường đi chiến
dịch công tác Chiến Tranh Chánh Trị, nhầm tuyên truyền
cho Hiệp Định Paris 1973 sắp đến .
Tất cả các Khóa Sinh Dự Bị Sĩ Quan
được gắn Alpha trước, thay ǵ phải
chờ chuyển lên Thủ Đức, cho “ra vẻ một
chút” để xuất hiện trước công chúng.
Có khoảng 4000 ngàn Sinh Viên Sĩ Quan (SVSQ) đang
thụ huấn tại các quân trường trên khắp 4
vùng Chiến Thuật được chính phủ rải
đều cho tham gia công tác nầy. Trường Thủ
Đức đi vùng IV, TTHL Quang Trung đi vùng III, Trường
Vơ Bị Đàlạt vùng II, Trường Đồng Đế-Nha
Trang vùng I & II.
Tôi bắt thăm được trúng nhầm đi
công tác tại Phân khu Đô Thành Sàig̣n-Chợ Lớn. Xem như
được nghỉ phép dài hạn ở một nơi
an ninh và có đầy đủ tiện nghi ăn chơi so
với các nơi khác hẻo lánh, khỉ ho, c̣ gáy như các
tỉnh B́nh Long, Hậu Nghĩa, Mộc Hóa v.v..Tôi cũng
không ngờ ḿnh được trúng cái may mắn nầy.
Nhóm Phân Khu Đô Thành chúng tôi được xe GMC chở
đến Ṭa đô chánh Sàig̣n để chờ nhận công
tác, phân phối đi mười Quận trong thành
phố.
Đi chiến dịch
Được trở lại thành đô sau mấy tháng xa
vắng, sống ở trong quân trường, tôi mới
thấy thời gian ở phố phường thật là
quí giá, không nơi nào bằng.
Ngày xưa, thuở c̣n đi học, có lúc tôi cảm
thấy nhàm chán cái không khí của thành phố ồn ào,
chật chội và bụi bặm. Những ngày cuối
tuần tôi thường hay rủ rê, theo bạn bè đèo
nhau trên xe gắn máy ra ngoại ô chơi. Đi B́nh Chánh, đi
Thủ Đức, Lái Thiêu, Hóc Môn, Nhà Bè để hóng gió
đồng nội có thoảng mùi mạ non, hay nằm dài
dưới những tàng cây bóng mát ở vườn măng
cụt Lái Thiêu mà thiu thiu làm một giấc ngon lành… Bao nhiêu
kỷ niệm chợt về trong tôi. Tôi cảm thấy tâm
hồn ḿnh vui lạ và phấn khởi, hăng hái.
Tôi được cắt
cử làm Trưởng đoàn của 60 SVSQ đi công tác
tại Đặc Khu III, thuộc Quận Ba Đô Thành Sàig̣n. Thêm
một may mắn nữa là tôi được về
gần nhà của ḿnh.
Trong buổi lễ ra mắt
các Quân, Dân, Cán, Chính được tổ chức tại
hội trường Ty Cảnh Sát Quốc Gia Quận Ba,
tọa lạc ở góc đường Lê văn Duyệt
và Nguyễn thượng Hiền gần ngả sáu, tôi
đă tŕnh diện với các Quân, Dân sự các cấp
đoàn SVSQ đi công tác. Tiếp theo sau đó là màn tŕnh diễn
văn nghệ do các SVSQ phối hợp với các cô trong ban
Chính Huấn thuộc Tổng Cục Chiến Tranh Chính
Trị Quân Lực Việt Nam Cộng Ḥa. Chúng tôi cùng hát
những bài ca, nhạc điệu rất hào hùng, kích
động ḷng người giữa lúc mà cuộc chiến
đang ở cao độ. Tôi đứng đệm
đàn guitar, đồng thời cũng là người
điều khiển chương tŕnh. Đứng trên sân
khấu, tôi nh́n xuống thấy các bà, các cô nh́n tôi chăm
chú, tôi cũng hơi ...khớp, nhưng nhờ có
được chút hơi hớm của nhà binh khiến tôi
mạnh dạn ra. Ḿnh là người lính chớ đâu phải
Nhà Văn hay dân chuyên nghiệp làm Xướng Ngôn Viên
đâu mà sợ. Tôi nghĩ ǵ th́ nói ấy, có ǵ nói đó và
thỉnh thoảng có pha chút tiếu vô để chọc
cười các bà các cô.
Buổi lễ ra mắt và màn tŕnh diễn văn
nghệ “nhà binh” chúng tôi chỉ tập dợt khoảng 2
tiếng đồng hồ
trước đó. Nhờ hát chung với mấy cô Chính
Huấn, chổ nào quên th́ bọn tôi thả bè trôi theo, nên
cũng xuôi theo ḍng nhạc..
Trung tá Đặc Khu Trưởng kiêm Quận
Trưởng Quận Ba đến bắt tay chúng tôi và khen
ngợi.
Ông chúc cho tôi cùng các SVSQ trong
Đoàn gặt hái được nhiều kết quả trong
công tác sắp đến. Quan khách hiện diện trong
buổi lễ cũng đến chúc mừng. Có một
đám các cô gái trẻ, tôi không biết thuộc cơ quan
nào gởi đến tham dự buổi ra mắt, kéo
đến vây chung quanh tôi, dáng vẻ thật tự nhiên,
một cô trong bọn lên tiếng hỏi tôi:
-Xin hỏi …Chuẩn úy một câu nầy nghen?
-Vâng, tôi đang chờ câu hỏi của các cô
đây...
Cô gái tiếp lời:
-Chuẩn úy... đă có.. đă có người yêu
chưa?
Tôi trả lời ngay với cô hỏi tôi:
-Chưa có ai yêu tôi hết. Tôi đang chờ có
người nào nói tiếng yêu tôi...để tôi
được hân hạnh đáp lại.
Một cô trong đám lên tiếng hối thúc:
-Thôi, thú thật đi mầy...Chuẩn úy Dũng
đang chờ để được đáp lại
t́nh…t́nh yêu của mầy đó, khỏi phải phụ ḷng
của mầy năy giờ ngồi dưới ghế mà ôm
mộng.
Cô gái hỏi tôi cũng chẳng vừa, nói sỏ
lại cô kia liền:
-Ê..! Đâu phải một ḿnh tui đâu nghen. Nói vậy
tui không chịu à!
Một cô khác xen vào:
-Vậy th́ hai đứa bây thú nhận cho rồi, c̣n
phải đẩy qua đẩy lại chi…Chuẩn úy
Dũng đă nói..chỉ chờ... để được
đáp lại đó, tụi bây có nghe rỏ không?
Đoạn cô nh́n sang tôi hỏi:
-Có phải vậy không Chuẩn úy Dũng?
Biết gặp phải “bầy con gái” chẳng
vừa, tôi cho tới luôn cho vui. Tôi nh́n các cô rồi gật
đầu đáp:
-Đúng vậy.
Cô gái hỏi tôi thêm:
-Vậy... nếu hai đứa nó muốn làm
người yêu của Chuẩn úy, Chuẩn úy chọn
đứa nào?
Tôi trả lời các cô:
-Tôi không nở phụ ḷng ai..Tôi sẽ đáp lại
cho cả hai người.
Cả bọn lại cười ầm lên, khiến
cho những người đứng chung quanh rảo
mắt nh́n về phía chúng tôi.
Buổi lễ ra mắt được kết thúc
bằng tiệc trà thân mật do Trung tá Đặc Khu
Trưởng khoản đăi. Quan khách ra về. Chúng tôi
trở về chổ trú ngụ ở dăy nhà phía sau Ṭa Hành
Chánh Quận Ba, tọa lạc trên đường Phan thanh
Giản (gần góc đường Lê văn Duyệt).
Tôi được sắp xếp cho một văn
pḥng làm việc rộng rải, thoải mái, có điện
thoại riêng để liên lạc với các nơi liên
hệ.
Sau khi phân chia công việc, cắt cử người
trực, t́m chổ an toàn cất giữ súng đạn và
quân trang mang theo. Trong khi chờ đợi nhận lệnh
từ Bộ Chỉ Huy Chiến Dịch Đô Thành
Sàig̣n-Chợ lớn đặt tại Ṭa Đô Chánh Sàig̣n, tôi
gọi tŕnh với sĩ quan chỉ huy trực tiếp, xin
cho anh em được “dzu dzi” đi lại chút
đỉnh . Ông đồng ư, nhưng mỗi ngày lệnh
phải tập họp điểm danh ba lần, 8 giờ
sáng, 1 giờ trưa và 7 giờ tối.
Tôi nôn nao ra đứng trước cửa Ṭa Hành Chánh
Quận Ba ngoắc xe honda ôm chuồn về thăm nhà.
Chỉ có má và chị tôi ở nhà, c̣n mọi người
khác th́ đi làm, đi học. Tôi đi tắm một phát
cho khỏe người, rồi xuống nhà bếp lục
cơm nguội ăn một bữa ngon lành. Tôi cảm
thấy sung sướng hơn bao giờ hết,
được trở lại mái ấm gia đ́nh. Buổi
chiều hôm đó, chờ cho mọi người họp
mặt đầy đủ, tôi dùng cơm với gia
đ́nh trước khi đi trở lại Ṭa Hành Chánh
Quận Ba.
Nhiệm vụ của Trưởng Đoàn
là hằng ngày liên lạc với Bộ Chỉ Huy Chiến
Dịch đặc tại Ṭa Đô Chánh để nhận
lệnh, nhận tài liệu học tập về phân phát
lại cho các thành viên trong đoàn của ḿnh; phân chia,
cắt cử công tác cho các SVSQ đi xuống các Phường,
Khóm để họp dân, tổ chức những buổi
nói chuyện công cộng để giải thích cũng
như trả lời những câu hỏi thắc mắc
của dân chúng về Hiệp Định Paris; liên lạc
với bên Cảnh Sát sở tại để xin
người đến giữ ǵn an ninh trật tự cho
các buổi nói chuyện; liên lạc với các trường
sở, chọn những điạ điểm công cộng
thuận lợi để tổ chức những buổi
nói chuyện công khai với dân; liên lạc với Khối
Chính Huấn để xin yểm trợ thêm văn nghệ
giúp vui, nếu cần v.v..
Thường thường th́
chúng tôi chơi văn nghệ “bỏ túi” nhiều hơn,
trừ những buổi nói chuyện nào lớn, Khối
Chính Huấn mới cho các cô ca sĩ xuống tăng
cường. Nh́n chung th́ đa số các SVSQ, người
nào cũng biết đàn lỏm bỏm, ca hát nghêu ngao và
văn nghệ văn rừng chút đỉnh, cho nên tôi
chỉ xin với Ṭa Đô Chánh xuất quỹ mua cho vài cây
đàn guitar, mandolin. Cần thêm nữa th́ mượn
đỡ của dân, nơi các trụ sở Nhân Dân Tự
Vệ ở các Phường.
Đặc Khu Ba lúc đó có 10
Phường, mỗi Phường tôi cắt cử 5 SVSQ
phụ trách, có một người làm Trưởng Toán.
Số c̣n lại 10 người nằm tại Ban Chỉ
Huy của Đoàn, quân số trừ bị để thay
thế cho những
người bị bệnh, không đi công tác được
và một vài người phụ giúp cho tôi đi liên lạc
với các cơ quan bạn.
Thời kỳ nầy phải
nói là thời kỳ vàng son nhất của cuộc
đời lính. Cả ngày ăn rồi, đi chơi ṿng
thành phố, chờ cho đến khi trời xụp
tối chúng tôi mới tụ tập nhau lại, kẻ sách
đàn, người cầm tập vở, báo chí đi
đến các tụ điểm để “làm việc”,
v́ chiều tối
dân chúng mới đi làm về, mới rỗi rảnh
để th́ giờ quí báo đến nghe chúng tôi nói
chuyện.
Tuyên truyền công khai th́ ít.
Mỗi lần tôi đi xe honda xuống các nơi hội
họp để kiểm điểm công tác, tôi thấy các
SVSQ đi tuyên truyền “rỉ tai” th́…hơi nhiều.
Hiệp Định Paris cần mọi người từ già
đến trẻ đều thấu triệt, hiểu
rỏ, mà mấy cha cứ nhắm vào ..các cô mà tuyên
truyền, c̣n cụ ông, cụ bà và các ông, các bà xồn
xồn th́ không cha nào đếm xỉa tới! Không
biết mấy cha tuyên truyền theo “kiểu nào” mà
thỉnh thoảng tôi đang ngồi làm việc trong văn
pḥng, các cô gái đến t́m hỏi thăm lia lịa, tôi
cũng không biết mấy cha đi dâu mà chỉ cho các cô
t́m.
Tôi
trở lại thành đô đă hơn ba tuần lễ
rồi mà vẫn chưa đến thăm “em” nào hết.
Lúc c̣n ở trong quân trường tôi nhớ nhung vô vàng, ao
ước chỉ nhận được tờ giấy
phép là ba chân bốn cẳng chạy bay về thăm em.
Giờ th́ được phép dài hạn, tôi lại
lười! Tôi gọi phone cho cô bạn gái tên Diệu;
biết tôi được trở về Sàig̣n đi công tác,
Diệu mừng rỡ, muốn được gặp tôi
càng sớm càng tốt. Trên đường đi
đến thăm Diệu, sẵn tiện, tôi ghé qua
thăm hai chị em Xuân, Hạ. Xuân đi vắng không có
ở nhà, Hạ th́ đi học chưa về. Tôi ngồi
nói chuyện với mẹ của Xuân, bà rất vui mừng
gặp lại tôi. Bà giữ tôi ở
lại dùng cơm chiều, nhưng tôi từ chối, nói
với bà tôi bận công chuyện gấp cần phải
đi, hẹn hôm khác sẽ trở lại.
Tôi đến nhà của
Diệu, v́ có gọi trước, nên Diệu chờ tôi
đến. Gặp lại Diệu sau mấy tháng không
gặp, Diệu vui mừng để lộ nét. Ngồi nói
chuyện với Diệu độ hơn 1 giờ, tôi cáo
từ ra về. Tôi đi thẳng về nhà chớ không
buồn ghé lại nơi nào nữa.
Ṭa Hành
Chánh Quận Ba lúc đó có nhiều cô gái trẻ, ngồi
gần cửa sổ pḥng làm việc mà cứ liếc, ngó
sang pḥng tôi. Tôi bên nầy cũng “ngó lại” chẳng kém ǵ
các cô. Hể thấy cô nào nh́n sang là tôi vẫy tay chào.
Bữa nọ, tôi đang vẫy tay chào một cô nh́n sang
tôi, th́ bỗng ông Trung tá Đặc Khu Trưởng
bước vào. Tôi giậc ḿnh, đứng dậy nghiêm
chào; ông Trung tá chào lại rồi cười cười
hỏi tôi:
-Sao…Chuẩn úy Dũng đă
chấm được cô nào ở đây chưa?
-Tŕnh Trung tá..ở đây ..cô nào
trông cũng đẹp hết ..tôi c̣n đang lưởng
lự..không biết chọn ai..
Trung tá Đặc Khu Trưởng
vừa nói, vừa cười với tôi:
-Ước ǵ tôi c̣n trẻ
như cậu…
-Trung tá trông…chưa già mà.
-Cám ơn cậu đă an ủi
tôi. Nè cậu, cậu hảy tận hưởng cái
thời trẻ của ḿnh, để nó qua rồi ..như
tôi đây, khó mà t́m lại được.
Đoạn ông hỏi tôi
sơ lượt qua về t́nh h́nh công tác. Tôi báo cáo
đầy đủ cho ông biết. Ông hỏi tôi có cần
giúp đỡ thêm ǵ không? Tôi trả lời ông ngay bây
giờ th́ chưa, chừng nào cần, tôi sẽ tŕnh lên cho
ông biết.
Chị Vân, một nhân viên trong Toà Hành Chánh rất có
cảm t́nh với tôi. Chị nhất định mời
cho được tôi đến nhà chị để dùng
bữa cơm gia đ́nh. Tôi không thể nào từ chối.
Tôi đến nhà chị Vân; chị Vân muốn giới
thiệu cho tôi làm quen với gia đ́nh chị và..theo
như nhận xét của tôi mục đích chính là giới
thiệu cho tôi được làm quen với cô em gái Út
của chị, tên Tuyết, 17 tuổi, đang theo học
lớp 12 trường Nữ trung học Gia Long. Cô Út trong
nhu ḿ, tóc ngắn ngang vai và cũng có cái giống tôi là
..đeo kín cận thị, nhưng không đến nỗi
quá “dầy cọm”, cặp kính như để trang
điểm thêm lên gương mặt của cô Út cho ra
vẻ “chăm lo học hành” vậy thôi! Không biết
chị Vân đă giới thiệu tôi như thế nào
với gia đ́nh của chị, mà từ ông bà song thân
của chị cho đến anh chị em trong nhà
đều có cảm t́nh “đặc biệt” dành cho tôi.
Từ lúc mới bước chân vào nhà, mọi người
vây quanh, chuyện tṛ với tôi một cách thân mật.
Họ hỏi tôi đủ cả mọi chuyện, tôi
trả lời không kịp. Riêng chỉ có cô Út th́ ít nói mà
”nh́n” th́ nhiều, thỉnh thoảng tôi chợt nh́n lại
cô, cô cúi đầu e thẹn. Tôi cũng rất tự nhiên
với mọi người. Mới vào quân đội
được vài tháng mà tôi cảm thấy ḿnh dạn
dỉ và “bạo” ra so với
thời c̣n làm học tṛ. Cô Út mang ra đưa tôi chiếc
đàn mandolin, cô nói cô thích đàn mandolin lắm. Cô hỏi
tôi có biết đánh đàn mandolin không? Tôi là “thợ” tam
thập lục, món nào tôi cũng “sạo sạo’
được vài đường văn nghệ chơi
thôi, chớ không thành thạo. Nhưng, những
người không biết đàn th́ cứ ngỡ là tôi
đàn hay. Tôi “trổ tài” cầm đàn lên dạo vài
bản ruột của ḿnh, mà thỉnh thoảng ở nhà
tôi hay đàn. Cô Út châm chú ngồi nghe…Chị Vân c̣n giới
thiệu tôi đệm đàn guitar cho ban nhạc “Con cá”,
khiến cho Út phải chớp chớp mắt vài cái..
khăm phục. Tôi cảm thấy thẹn trong ḷng v́
những câu giới thiệu quá lời của chị Vân
về tôi với gia đ́nh của chị.
Sau bữa cơm thân mật gia
đ́nh, chị Vân c̣n rủ tôi hôm nào cuối tuần cùng
chị và cô Út đi Mỹ Tho chơi, thăm quê của
chị, có vườn cây ăn trái mát mẻ. Tôi
đồng ư và hẹn chị dịp tới. Chị Vân có
nhà ư cho tôi rủ thêm bạn bè đi chung cho vui.
Chúa Nhật tuần kế
tiếp, tôi dắt theo một người bạn cùng
đi chiến dịch với tôi tên Sơn, thằng
nầy có vẻ đàng hoàng, có “tư cách” hơn những
thằng khác. Sơn học xong năm thứ Ba bên Luật
Khoa, bị động viên đi lính, hiện nó đang làm
phụ tá cho tôi, hằng ngày đi liên lạc với các
cơ quan liên hệ. Từ nhỏ đến lớn
Sơn chỉ biết học hành, không biết ǵ ngoài đi
học.
Bọn tôi đi Mỹ Tho
bằng xe hơi nhà của gia đ́nh chị Vân. Sơn lái
xe, tôi ngồi phía trước với Sơn, hai chị em
chị Vân ngồi băng sau. Đường Sàig̣n-Mỹ Tho
đi cũng mất cả buổi sáng, nếu đi
bằng xe đ̣ chở khách. Đi bằng xe nhà của chị
Vân mất độ 1 giờ đồng hồ và . .
khỏe ơi là khỏe.. Bốn đứa ghé lại Phú
Lâm ăn điểm tâm, xong tà tà thả xuống Mỹ Tho
vào khoảng 10 giờ sáng. Dân chúng đang họp chợ,
tấp nập mua bán. Đầy những trái cây, hoa quả, bài
bán lộ thiên. Mận hồng đào, măng cầu, đu
đủ và đủ các loại bánh trái. Rất tiếc
là cái bao tử của tôi không đủ sức chứa,
nếu c̣n chổ ..chắc tôi cũng tống hết vào cho
đă cơn đói “con mắt’. Chúng tôi ghé lại dùng
cơm trưa ở chợ Mỹ Tho xong, chị Vân
đề nghị đậu xe ở Mỹ Tho rồi
xuống phà sang chơi Cồn Phụng của ông Đạo
Dừa (hay Đạo Vừa?).
Ông Đạo Dừa ngồi nơi Chánh Điện,
ông không mặc áo, chỉ vấn tấm vải che phần
bên dưới. Tóc ông để dài chừng 2m, không cắt,
mà đánh thành dây quấn tṛn ṿng theo thân thể gầy
đét của ông. Có một hướng dẫn viên đi
theo chúng tôi để giải thích. Những kiến trúc
thật cầu kỳ ở Cồn Phụng, như một
thế giới riêng biệt của Đạo Dừa. Chúng tôi
đi vào sâu trong xóm nhà nơi trú ngụ của các Đạo
hữu của Đạo Dừa, gặp đàn bà, trẻ em
đang sinh hoạt. Một số đàm ông, thanh niên
đang ngồi làm những thủ công nghệ như chén
bát sành, vẻ mầu lên những chiếc b́nh hoa nung
bằng đất sét, dệt thảm, dệt chiếu,
dệt đệm.v.v..Ông nào nước da cũng trắng
bóc, nơn nà v́ cả ngày ngồi trong mát, trông vẻ mặt
hết ..nét đàn ông con trai!
Sơn đến gần nói
nhỏ với tôi:
-Mấy cha nầy toàn là dân trốn
quân dịch!
Chúng tôi chụp vài bức h́nh
kỷ niệm trước khi rời khỏi Cồn
Phụng vào buổi xế chiều cùng ngày.
Cô Út đi thật sát bên tôi,
hỏi han đủ thứ, làm như tôi là hướng
dẫn viên không bằng. Trên đường về, không
biết chị Vân vô t́nh hay cố ư mà lại ra ghế
trước ngồi cạnh tài xế, để cho tôi và Út ngồi
băng sau.
Chúng tôi ghé lại dọc
đường mua ít trái cây và vài trái dừa chặt
sẵn mang theo xe để ăn uống.
Út…chắc mắc cỡ hay
sao..mà ngồi nép sát phía bên kia ..”xe”! Có lẽ Út sợ “Nam
Nữ thọ thọ bất thân” cho nên “đề pḥng”
trước cho chắc ăn? Út chỉ “né” có cái thân
thể của ḿnh thôi, chớ cặp mắt th́ không
giới hạn, thả sang rà từ đầu đầu
cho tới chân của tôi. Tôi giả vờ như không
biết cử chỉ đang
ḍ xét “lén lút” của Út.
Tôi mở màn để đánh tan cái khoảng cách
chưa đầy một mét giữa tôi với Út. Tôi
với lấy một trái chôm chôm, bóc vỏ và đưa
mời Út ăn .Tôi mời bằng ánh mắt, chớ không
lên tiếng v́ không muốn cho chị Vân và thằng Sơn
đang ngồi phía trước nghe. Út đón lấy trái
chôm chôm của tôi và cũng dùng ngôn ngữ của ”mắt “
để đáp lại lời cám ơn. Tôi ra dấu cho Út
ngồi lại thoải mái, Út cười cười và
bắt đầu “dời” cái thân thể ngọc ngà
của ḿnh xích ra một chút..Tôi ra dấu bảo Út...xích ra
thêm tí nữa, Út đáp lại lời tôi, xích ra thêm “tí”
nữa, miệng mỉm cười e thẹn…Tôi lấy
một chùm trái chôm chôm đưa ra phía trước cho
chị Vân, rồi lục lọi ṃ t́m cái bao đựng
mấy trái dừa chặt sẵn .Tôi dùng chiếc muỗng
nhỏ khoét cái lớp mọng dừa, tôi đặt
chiếc ống hút nước vào chổ khoét, đoạn
tôi đưa sang mời cô Út . Út đón lấy quả
dừa và đưa lên miệng của ḿnh hút một vài
ngụm nước dừa. Út nháy mắt, nở nụ
cười thấy thương cám ơn tôi. Không biết
nghỉ thế nào mà Út đưa quả dừa sang tôi,
mời lại.. Tôi nh́n Út vài giây, rồi cũng lập
lại động tác của Út, đưa quả dừa
lên miệng hút vài ngụm. Tôi và Út nh́n nhau cười
như chia sẻ với nhau hương vị ngọt
lịm mát mẻ của “nước mắt quê
hương” có pha trộn những bồi hồi xao
xuyến chạy vào cơ thể đến đâu…cảm
nhận được tới đó…
Sơn nh́n qua kính chiếu
hậu, thấy tôi và Út uống nước dừa, lên
tiếng:
-Ê, hai người nầy âm
thầm uống nước dừa hả…thẩy lên
đây cho một trái đi…
-Được rồi, có ngay. Tôi
nói.
Tôi khoét lỗ hai trái dừa,
bỏ ống hút nước vào đưa lên cho Sơn và
chị Vân.
Mọi người vui vẻ
tṛ chuyện cho đến lúc chúng tôi vào đến Phú Lâm
th́ trời đă xụp tối. Chị Vân và cô Út mời
tôi với Sơn ở lại nhà cuả chị dùm cơm
tối, nhưng chúng tôi từ chối, hẹn lại khi
khác và nhờ chị đưa cho hai đứa về
lại “tệ xá” của chúng tôi Ṭa Hành Chánh Quận Ba.
Sơn hỏi tôi:
-Ê Dũng, xem bộ em
chịu mầy rồi đó. Mầy có định tới
luôn không?
Tôi trả lời Sơn:
-Tao biết điều đó
từ bứa tới nhà chị Vân lần đầu,
nhưng tao chỉ văn nghệ chơi thôi, chớ không
muốn gây thêm những liên hệ đậm đà với
người ta .
Sơn bồn chồn nói:
-Sao vậy? Mầy..tới luôn
đâu có ǵ trở ngại. Cô bé trông xinh đẹp dể
thương, đâu phải dể t́m được
người như vậy; đừng để lỡ
mất cơ hội tốt nghe mầy..
Tôi hỏi lại Sơn:
-Tao hỏi thật mầy nghen
Sơn, mầy đă có người yêu bao giờ chưa?
-Tao chưa có ai hết, lo
học muốn học máu, sợ bị đi lính, rồi
rốt cuộc tao cũng bị đi lính!
-Vậy chớ mấy năm
ở Trung Học, rồi mấy năm bên Luật Khoa
mầy không quen được với cô nào sao?
-Quen th́ cũng có, nhưng
chỉ đại khái vậy thôi, chớ chưa cô nào yêu
tao. Tao cũng không biết tại sao. Chắc tại tao vô
duyên!
-Bậy nà! Theo tao thấy
mầy cũng đâu đến nỗi tệ. Nhiều
thằng trông mặt..tối như đêm 30..mà vớ
được mấy nường láng coóng. Tao nghỉ
chỉ tại cái miệng của mầy thôi. Mầy
cũng phải nhạy mồm nhạy miệng chút
đỉnh, xông xáo lên một chút, chảy chuốt thêm
một chút, vậy là đạt tiêu chuẩn rồi. Tao
bảo đảm với mầy là sẻ có cả lô phụ
nữ sắp hàng chờ cho mầy gật đầu
để được..yêu mầy.
Sơn thực thà bộc lộ
tâm t́nh:
-Mầy nói cũng phải, tao
nghe có lư lắm. Nhưng khổ nỗi…tao làm theo như
lời của mầy không được. Mỗi lần
đứng trước mặt phụ nữ, tao cảm
thấy lung túng, mất tự nhiên.
Tôi nói:
-Tao hỏi thật mầy nghe
Sơn.
-Mầy muốn hỏi gi?
-Mầy c̣n… origin phải không?
Mầy đă có lần nào biết..mùi đời chưa?
Sơn hơi
đỏ mặt, mắc cở khi nghe tôi hỏi, nó không
đáp lời của tôi, mà lắc đầu thú nhận.
Tôi tiếp lời:
-Hèn ǵ..mầy sợ con gái là
phải. Mầy cứ đứng xa mà nh́n người ta,
rồi mầy tưởng tượng những cái kỳ
bí bao bọc bên những lớp vải mầu mè làm cho
mầy mất tin thần.. Ê! Hôm nào làm một cuộc thám
hiểm đi mầy. Đi một ngày đàng, học một
sang khôn, mầy không nghe ông bà ḿnh nói vậy sao? Nên làm
một chuyến du lịch đi để thấy núi non
hùng vĩ, đồng cỏ xanh tươi, thấy sông,
suối thiên nhiên. Tao không chắc 100 phần trăm bảo
đảm với mầy sau chuyến đi sẽ chửa
cho mầy hết được cái bệnh “sợ con gái”,
nhưng mà ít ra cũng từ 40 đến 50 phần
trăm đó em...
Sơn hỏi tôi, nh́n mặt
trông tội nghiệp:
-Nhưng mà.. đi ..ở
đâu? Mầy có biết không?
-Chớ cái bữa tao với
mầy đi uống cà phê cái quán ở đường Cao
Thắng đó..Mầy ngồi đó mà không biết ǵ sao?
Tôi hỏi Sơn.
-Biết ǵ? Sơn hỏi
lại tôi.
-Mầy thật đúng là…Nè, tao
hỏi mầy nghen, bữa đó mầy có nh́n ở cái
cửa sau không? Mầy thấy có ai ra vào cái cửa đó
không? Nhớ lại coi?
Sơn có vẻ trầm ngâm
nghỉ ngợi, rồi trả lời tôi:
-Có, tao có thấy mấy cô ra
vào, rồi thỉnh thoảng có mấy thằng đang
uống cà phê, bỏ đứng dậy đi ra ngỏ sau,
đi tiểu.
-Đi tiểu mẹ ǵ ..,tụi nó
đi thám hiểm khung cảnh thiên nhiên đó, mầy có
biết không?
Sơn đực mặt ra
lộ vẻ ngạc nhiên:
-Ủa ..có thật vậy
hả? Là ..là vậy đó hả?
-Đúng vậy. Tôi đáp.
Sơn lặng thinh vài giây
đồng hồ không nói. Tôi gợi chuyên hỏi:
-Sao, hôm nào mầy với tao
trở lại đó uống cà phê ..mầy chịu hông?
Sơn đáp lời tôi có
vẻ mắc cở:
-Ừ, mầy ..mầy tính
vậy cũng được.
Một
bữa, tôi với thằng Sơn đi đến
trường Tiểu Học ở đường Phan thanh
Giản, sau rạp chiếu bóng Long Vân, nằm gần
ngỏ Bảy để xem
mấy anh em ở Phường dưới đó làm
ăn thế nào, nhân buổi họp dân để nói về
Hiệp Định Paris.
Bà con hưởng ứng
nồng nhiệt, tôi nghĩ không phải v́ tụi nó nói hay,
mà kéo nhau đến để xem “văn nghệ khỏi
trả tiền”. Bữa đó tôi xin được vài cô
Chính Huấn đến hát. Khán giả đa số là
trẻ em, chen lấn nhau ngồi xem. Khi những bản
hùng ca trỗi dậy, đám con nít cao hứng hát theo in
ỏi, khiến không khí thêm phần hào hứng.
Phần văn nghệ tạm
gián đoạn để các SVSQ làm việc.
Sau khi thuyết tŕnh viên giới
thiệu, tới màn giải đáp thắc mắc ..Chờ
hoài không thấy ai giơ tay hỏi ǵ, có một ông tuổi
xồn xồn đưa tay hỏi:
-Xin các anh cho biết phần
văn nghệ c̣n nữa không?
Một SVSQ trong đám trả
lời c̣n. Ông ta ngồi chờ.
Thấy không khí có vẻ “ngũ
gục”, tôi đến gặp riêng anh Trưởng Toán
đề nghị cho một bản nhạc để
”đánh thức” đồng bào. Tiếng đàn guitar
của ban nhạc trỗi lên điệu nhạc dồn
dập. Ca sĩ chưa hát mà đồng bào đă vỗ tay
ăn rập theo điệu nhạc. Phải công nhận
các cô Chính Huấn hát thật hay, âm điệu thật hào
hùng, kích động ḷng mọi người. Sau bản
nhạc, chương tŕnh chấm dứt.
Tôi chở Sơn trên xe honda về Ṭa Hành Chánh Quân Ba. Đi
ngang qua ngả tư đường Cao Thắng-Phan thanh
Giản, tôi chợt nhớ lại bữa hứa với
Sơn trở lại quán cà phê, tôi hỏi Sơn:
-Ê Sơn, đi uống cà phê
nghe mậy?
Sơn ưởm ờ hỏi
lại tôi:
-…Đi ..bữa nay sao?
-Ừa,
đi bữa nay, chớ mầy định đi
bữa nào? Tôi nói với Sơn.
Sơn im lặng không nói. Tôi cho
xe quẹo ṿng trở lại quán cà phê nằm trên
đường Cao thắng. Tôi dựng xe honda trước
cửa, khóa xe cẩn thận rồi hai đứa đi
vào quán.Tôi cảm thấy Sơn có vẻ hơi ..ngập ngừng, không
được tự nhiên!
Cũng
đă quá 9 giờ 30 tối, khách khứa thưa thớt.
Hai thằng đến ngồi ở cái bàn gần cửa
sau. Một cô tiếp đăi viên đến bàn hỏi:
-Hai Chuẩn úy dùng chi?
-Cô cho tôi một cái cà-phê sửa nóng, một gói Capstan.
Tôi order.
-Tôi cũng cái cà phê sửa nóng. Sơn nói.
Cô hầu bàn mang ra cho tôi gói thuốc Capstan
trước. Sơn không hút thuốc. Tôi bảo nó làm
thử một điếu. Sơn nghe theo tôi, chậm
chạp lấy một
điếu thuốc, tôi
bật lửa cho Sơn mồi thuốc. Điếu thuốc
cháy mà nó vẫn chưa hít vào. Tôi đưa bật lửa
cho nó làm một ḿnh.
Cô hầu bàn mang đến cho tôi với Sơn 2 cái
cà-phê phin sửa và một b́nh thủy nhỏ đựng
nước xôi để trên
bàn. Tôi thấy bắt đầu xuất hiện vài “bóng
hồng” ra vô, qua lại đi vào từ ngỏ sau. Hai
thằng ngồi làm thinh hút
thuốc, chờ cho cà phê nhỏ từng giọt vào cái ly
sửa. Bổng một em đi đến, nháy mắt
cười t́nh với chúng tôi, rồi tự động
kéo ghế lại ngồi chung bàn:
-Hai Chuẩn úy có dùng thêm ǵ
nữa không? Cô gái hỏi.
-Ở đây cô có ǵ đặc
biệt ngoài cà phê?
Tôi làm bộ hỏi,
chớ tôi đă biết có những “đặc biệt
“ở đây rồi.
-Có chứ, ..có sửa
tươi. Cô vừa nói,
vừa nháy mắt cười t́nh.
Tôi nói với Sơn:
-Mầy đi theo cô
nầy..uống sửa tươi đi mầy…
Sơn dù dừ, có vẻ hơi
mất tự nhiên khi nghe tôi đề nghị như
vậy
Tôi quay sang cô gái nói:
-Cảm phiền người
đẹp săn sóc dùm bạn của tôi nghen.
Cô gái đứng dậy và
nắm tay Sơn, thúc dục,
-Đi anh ..
Sơn nặng nề
đứng dậy và đi theo cô gái, nó không quên hỏi tôi:
-C̣n mầy…mầy có đi
với tao không?
-Mầy đi trước
đi, tao đi sau.
Tôi trả lời Sơn.
Hai
thằng trở về chổ ở. Sơn có vẻ
trầm ngâm, ít nói năng. Chúng tôi ra phía sau hè nhà có mấy
cái thùng phuy chứa nước mưa để tắm cho
khỏe người, xong vào pḥng nằm trên chiếc
ghế bố nhà binh.
Sơn hỏi tôi:
-Mầy c̣n thuốc lá không? Cho
tao một điếu...
-Ủa, mầy không hút thuốc
mà, bữa nay hỏi tao xin thuốc. Chắc có triệu
chứng ǵ lạ?
Tôi vừa nói với Sơn,
vừa t́m gói thuốc lá để trong túi áo đưa cho
nó. Sơn lấy một điếu rồi bật diêm
đốt thuốc, nó hít thế nào mà sặc và ho một
hồi mới dịu cơn nghẹt cổ!
Sơn nói với tôi giọng khàn khan:
-Tao …tao hít mạnh quá..
Tôi đốt một
điếu thuốc lá, vừa nhả khói, vừa nói
với Sơn:
-Từ từ thôi mầy. Sao,
cho tao biết cảm tưởng? Thế nào?
Sơn cười ỏn
ẻn, đáp lời tôi:
-Tao…run quá, làm quê…mất mặt
KBC hết!
-Mầy..mầy đă..khóc
..trước thềm quan ải hả?
Tôi nh́n Sơn hỏi.
Sơn ngây thơ hỏi lại
tôi
-Khóc…trước thềm quan
ải…là cái ǵ?
Tôi nói với Sơn:
-Là mầy…mầy “nhỏ
lệ” khi nh́n thấy đối phương đó…
Sơn c̣n ngoan cố một chút
cho đỡ quê:
-Không …tao đă ..vào bên trong rồi,
mới vừa vào . .
Tôi trấn an Sơn:
-Không sao, chuyện thường
thôi, lần khác mầy đi với tao…tắt đèn làm
lại.
Tôi
nhờ thằng Sơn và một vài đứa nữa
trực ở văn pḥng, dặn nếu có ai hỏi tôi th́
trả lời tôi đi liên lạc với các Phường.
Thật ra th́ tôi cũng có ghé qua một chút cho có lệ …
Mỗi ngày tôi cố
gắng dành th́ giờ để đến trường
Luật, vào ngồi ở các thính đường nghe
thầy giáo giảng bài. Có lúc trường Luật
mượn rạp hát Thống Nhất, chổ sổ
xố kiến thiết quốc gia cho thầy giáo và sinh viên
có chổ học tập, hội họp. Xa trường học
rồi, tôi thấy lưu luyến. Tôi cố gắng t́m
lại những thân
thương của ngày ḿnh c̣n cắp sách đến
trường. Tôi vẫn c̣n yêu thuở học tṛ của
tôi.Tôi đến lớp mỗi ngày thật ngoan ngoăn,
chỉ có khác một điều là tôi không c̣n mặc cái áo
trắng học tṛ nữa, mà mặc bộ đồ
treillis, bộ đồ lính, chân mang giầy boot.
Những buổi tối,
nếu tôi không bận đi công tác, hay đi về thăm
nhà, tôi ở lại nơi làm việc cắm cúi đọc
sách, đọc những tờ giấy quay ronéo của
trường học cấp phát cho sinh viên. Diệu
thỉnh thoảng gọi phone cho tôi. Tôi cũng lười
đi thăm các nàng. Có khi hai tuần lễ tôi mới
đến thăm Xuân, Hạ, Diệu một lần. Ai có
hỏi, có trách phiền th́ tôi đổi thừa tôi bận
công tác.
Cứ mỗi lần về
thăm nhà, tôi không quên ghé lại thăm một
người bạn thân thiết của tôi là chị Vi.
Nhà của chị Vi ở đường Thánh Mẫu,
gần chợ Ông Tạ. Tôi và chị Vi quen biết nhau lúc
cùng sinh hoạt ở Hội Việt-Mỹ. Chị Vi là
người bạn tốt. Năm đó chị đă
tốt nghiệp Cử nhân Luật khoa, đang là Luật sư
tập sự. Ngoài ra chị c̣n đi dạy học thêm
ở các trường Trung Học Tư Thục trong thành
phố. Tôi không có ǵ mà không tâm sự với chị Vi,
để chia sẻ, để nhờ chị giúp ư
kiến và hướng dẫn cho tôi, kể cả những
mối t́nh lang thang lữ thứ của tôi, tôi đều
kể cho chị Vi nghe. Chị Vi có người yêu là anh
Tâm. Tôi thân mật với chị Vi và thường đi
chung với chị, khiến cho anh Tâm hiểu lầm là
chúng tôi có t́nh ư ǵ với nhau. Anh Tâm có lúc ghen với tôi, và
lánh mặt không muốn gặp chị Vi nữa. Tôi
phải đi t́m anh để đính chính về sự liên
hệ giữa tôi và chị Vi. Anh Tâm sau khi hiểu ra đă
xin lối chúng tôi về những “hiểu lầm”;
chuyện của đàn ông!
Chị Vi có nhiều bạn bè.
Một trong những người bạn của chị là
chị Ngọc. Chị Ngọc là kỹ sư
Nông-Lâm-Súc. Chị có trại chăn nuôi, trồng cây cỏ
linh tinh ở Thủ Đức, nằm phía sau, gần hồ tắm Ngọc Thủy
rộng khoảng vài chục mẩu đất. Cuối tuần,
chúng tôi thường đi chợ mua thức ăn rồi
kéo nhau đến trang trại của chị nấu
nướng, ăn uống, ca hát, đùa giởn mà không
sợ ai nghe thấy. Trong trại,
chị Ngọc c̣n xây cái hồ bơi và trang bị
đầy đủ tiện nghi.
Hồi đó, mấy chị
bạn của tôi đặt cho tôi cái tên là “Mimoso”. Tôi
hỏi mấy chị: “ Mimoso có nghĩa là gi?”
Một chị trong đám
giải thích:
-Mimosa là một loại hoa có
chùm nho nhỏ, mầu vàng, có mùi thơm nhạt, trông
đơn sơ, giản dị,được nhiều
người ưa thích. Đặt cho Dũng tên Mimoso có nghĩa là một cậu con trai được
nhiều người ưa thích giống như hoa Mimosa.
-Nhưng..Dũng đâu
có…tỏa mùi thơm…như hoa Mimosa đâu!
Tôi nói với các chị. Cả
bọn nh́n tôi cười ngả nghiêng.
Tôi hay
đánh đàn, ca hát cho những người bạn của
tôi nghe. Cũng có lúc tôi chơi kèn harmonica cho những
người bạn của tôi nghe những bản nhạc
t́nh Việt-nam. Chị Vi và chị Ngọc mua tặng cho
tôi một cây harmonica mới tinh để thay thế cây kèn
cũ của tôi.
Chị Vi đă giúp đỡ
rất nhiều cho tôi trong những ngày tôi vắng mặt
ở thành phố. Chị để dành những bài vở
cho tôi để tôi không bị gián đoạn học hành,
đồng thời chị cũng hướng dăn cho tôi
những cách ghi nhanh, tóm lượt của mỗi lần
đến giảng đường nghe thầy giáo
giảng bài. Những lúc tôi có chuyện buồn phiền,
chị dành trọn cả buổi để ngồi nói
chuyện với tôi, để t́m hiểu và giúp cho tôi tháo
gở những gút mắc. Chị Vi là con gái Út trong gia
đ́nh mà các anh chị đều lớn, cho nên chị
thương mến và xem tôi như em ruột của
chị. Chị cũng biết chuyện của tôi và Xuân
yêu nhau, chị không cản tôi, nhưng chị có ư kiến
với tôi là đừng đặt hy vọng quá nhiều
nơi Xuân, v́ chị là phụ nữ, chị hiểu tâm
t́nh phức tạp của người phụ nữ nhiều
hơn tôi.
Lúc tôi vô Trung Tâm Huấn
Luyện Quang Trung được một tháng, chị Vi và
chị Ngọc, hai bà khệ nệ sách theo một giỏ
đồ ăn, nước uống đến
vườn Tao Ngộ thăm tôi. Tôi trải miếng
vải nylon dưới tàn cây Bá đậu, hai chị bài
biện thức ăn ra, chúng tôi ăn uống và tṛ
chuyện gần nừa buổi. Chị Vi nói tôi đi
rồi, các chị buồn lắm, cứ mỗi lần
họp mặt thường nhắc nhở đến tôi
luôn. Tôi nghe cảm thấy lưu luyến những ngày
hạnh phúc của tuổi mới lớn đă qua, mà tôi
khó t́m lại được...từ đây!
Cuối
tuần nào, các cô trong Ṭa Hành Chánh Quận Ba cũng thay phiên
nhau mời tôi và đám bạn SVSQ đến nhà họ
ăn uống, tiệc tùng.
Tôi biết có hai cô đang để ư thương tôi,
một cô tên Hoa, một cô tên Thu. Nhưng tôi làm bộ
phớt lờ và bán cái sang cho thằng Sơn, v́ tôi biết
tâm tư của Sơn đang ở vào độ “muốn”
phiêu lưu để thấy và học hỏi thêm những
vẻ đẹp thiên nhiên của trời đất. Sau
lần tôi dẫn nó đi uống “cà-phê”, nó có phần
dạn dỉ và hâm hở đói, thèm, muốn
được đi thêm đó đây để thỏa măn
tính ṭ ṃ..đến muộn.
Tôi giờ cũng chán làm quen
nhiều với các cô gái, chỉ làm mất th́ giờ, mà c̣n
phải mệt mỏi theo chiều chuộng, nhớ mong.
Bỏ ra nhiều th́ giờ, công sức mà ..chả đi
tới đâu! Rồi sẽ được ǵ với
những mối t́nh ưởm ờ, văn nghệ đó?
Gặp gở, chở nhau đi chơi, đi ciné, đi
ăn kem, rồi nh́n nhau cười cười…,mất
cả buổi, cả ngày chỉ được cái nắm
tay…tức tưởi! Con gái nhà “lành”, ḿnh đâu nở làm cho người ta “rách”.
Lỡ có xẩy ra chuyện ǵ th́..phiền phức cho
cả đôi bên. Thân của ḿnh th́ đang “lênh đênh”
như con thuyền không bến. Thượng sách nhất là
cố tránh xa được chút nào đỡ chút ấy.
Tôi cố tránh né để khỏi phải vương mang
thêm vào tâm tư của ḿnh những suy tư, nghĩ
ngợi. Cuộc đời lính ngày đây, mai đó, không có
ước hẹn đợi chờ. Rỗi rảnh, tôi
với mấy thằng bạn lính rủ nhau đến các
quán cà-phê nghe nhạc, tán dóc với mấy em .. Đứa nào
thấy “hợp nhăn” với em nào, th́ rủ nhau nắm tay
đi ra “ngỏ sau”. Về nhà ngủ khỏe, không suy
tư, nhớ nhung, lo lắng, ,nghỉ ngợi, để
th́ giờ và tâm trí ngày hôm sau làm việc khác
Một hôm, tôi đi đến
giảng đường trở về, thấy trên bàn
của tôi có lá thư: “Gởi
Chuẩn Úy Dũng”, không có ghi tên người
gởi. Tôi xé bao thư ra và đọc lá thư:
Chuẩn úy
Dũng thương,
Là Hoa đây, Chuẩn úy có
nhận ra không? Ngồi nơi cửa sổ ngang với
cửa sổ pḥng của C/u đó. Không ngày nào mà Hoa không
nh́n sang cửa sổ pḥng của C/u hết. Nhưng C/u có
vẻ ơ thờ với Hoa . C/u có biết Hoa đà
để ư thương C/u từ lúc C/u mới về
đây làm việc. Em
thương anh từ cái bữa buổi lễ ra
mắt Đoàn SVSQ về công tác
ở bên bót Cảnh Sát Quận Ba.
Em ngồi phía dưới nh́n
lên xem anh giới thiệu ra mắt mọi người, rồi sau đó, anh
đánh đàn, ca hát. Em đà gặp được
người trong mộng mà em hằng mơ ước,
một người trai hiên ngang trong bộ quân phục và ngọt
ngào trong tiếng đàn, lời ca.
Anh ơi, em mượn giấy
bút để gởi đến anh nỗi ḷng thương
nhớ của em. Cánh cửa ḷng của em đang rộng
mở để đón anh đến với em …và ḿnh
sẽ cùng nhau chấp cánh bay xa đến một chân
trời hạnh phúc nghe anh.
Em mong chờ anh
từng giờ, từng phút.
Một người tha
thiết yêu anh,
Hoa
Tôi xếp bức thư
lại, bỏ vào túi áo, rồi đi đến cửa
sổ, nh́n sang chổ cô Hoa đang ngồi. Quả
thật, cô ngồi ngay cái cửa sổ nh́n sang pḥng của
tôi. Tôi có lần vẫy tay chào cô và bị ông Trung tá Đặc
Khu Trưởng tới th́nh ĺnh đi vào bắt gặp. Hoa
như là đang chờ đợi tôi, cho nên vừa nh́n sang
là tôi đă bắt gặp nụ cười tươi mát
của Hoa tặng tôi. Tôi đứng lặng người,
không nói, không chào, mà nh́n Hoa chầm chập, khiến cho cô
Hoa bối rối …Măi một lúc sau đó, tôi mới giơ
tay chào nhẹ ..rồi rời cửa sổ vào chiếc
ghế ngồi của ḿnh.
Sơn và đám SVSQ đi xuống Phường
vừa về đến, bước vào.
Tôi liền hỏi:
-Hôm nay mấy ông xuống
dưới đó có ǵ lạ không?
Một người trong
bọn đáp:
-Cũng b́nh thường thôi.
Tụi nó dự định tối thứ Sáu sẽ tổ
chức buổi họp dân ở trường Tiểu
Học Trương Minh Giảng.
-Vậy cũng được.
Nhờ anh Nghĩa liên lạc với bên Ty Cảnh Sát
để xin người đến bảo vệ an ninh.
Anh Tân liên lạc với Phường Trương minh
Giảng nhờ họ cho đám Nhân dân Tự Vệ cổ
động cho đồng bào đến tham dự và liên
lạc với trường học xem giờ giấc có
gặp trở ngại ǵ không.C̣n Sơn th́ liên lạc
với Ṭa Đô Chánh để lảnh thêm tài liệu mới
về để phân phát cho anh em đọc. Anhhánh th́
phụ trách phần văn nghệ giúp vui cho buổi nói
chuyện.
Tôi hỏi thêm Chánh:
-Anh Chánh có cần yểm
trợ thêm ǵ không?
Chánh hỏi lại tôi:
-Có mấy bạn Nhân Dân Tự
Vệ thích ca hát, muốn gia nhập vô băng của ḿnh,
anh thấy thế nào?
-Được lắm, có thêm
người ..văn nghệ thêm hào hứng. Nhưng mà anh
phải coi gị, coi cẳng tụi nó, đừng để
mấy thằng cà chớn nó vào phá làm ḿnh mang tiếng.
Tôi nói với Chánh.
Chánh trả lời tôi:
-Anh an tâm, thằng nào lạng
quạng…tui đục nó liền.
Tôi hỏi tiếp:
-Mấy ông c̣n điều ǵ
muốn nói nữa không?
Cả bọn đáp không.
-Vậy th́ tan hàng. Chiều
gặp lại.
Mọi
người hân hoan “vọt lẹ”, chỉ c̣n Sơn ở
lại với tôi. Tôi với Sơn thân và tin cẩn lẫn
nhau. Thỉnh thoảng tôi không có mặt ở văn pḥng,
tôi giao cho Sơn thay tôi giải quyết mấy chuyện
lằng nhằng giữa các cơ quan liên hệ và nội
bộ.
Sơn hỏi tôi:
-Bữa nay mầy không về nhà ăn cơm hả?
-Tao định ra
đường Pasteur làm tô phở Gà, mầy có muốn
đi với tao không?
-Đi liền. Tao khoái ăn bánh
cuốn nhân thịt ở đó. Sơn đáp.
Tôi bật mí với Sơn:
-Sơn, mầy có biết sáng
hôm nay tao nhận được một bức thư t́nh?
Sơn nh́n tôi hỏi:
-Ủa..! Mầy về
nhà sáng nay hả?
-Đâu có, tao đi
giảng đường về, bước vô pḥng thấy
cái thư để trên bàn, tao mở ra xem. Mà mầy biết của ai không?
-Của ai vậy?
-Của cô Hoa ngồi
ở cửa sổ bên kia. Cổ nói cổ yêu tao, làm tao
cũng phân vân quá..không biết có nên..yêu lại cổ không?
Sơn hối thúc tôi
-Th́ tới luôn đi, mầy c̣n
chần chờ ǵ nữa?
Tôi nói nhỏ nhẹ
với Sơn;
-Thôi mầy, tao
chỉ muốn làm bạn với Hoa thôi. Tao muốn
nhường lại cho mầy. Mầy nghĩ sao?
Sơn trừng
mắt nh́n tôi nói:
-Thôi đi cha! Bả
chịu mầy chớ đâu có chịu tao, rồi bả
ôm tao mà cứ gọi tên mầy.. Đừng hại bạn cha
nội!.
Tôi hỏi Sơn:
-Vậy chớ
mầy chịu cô nào ở đây. Bảy tám cô, chả
lẻ mầy không chọn được một cô?
-Tao chấm cô Thu có mái
tóc thề làm bên pḥng Hộ Tịch. Bữa tao rề
rề lại làm quen, cổ cười cười với
tao rồi kéo trong học tủ ra lấy cái bọc
đựng trái cây, nhờ gởi cho mầy.
-Th́ bữa tao với
mầy ăn đó, mầy quên rồi hả? Cô Thu cho
bọc mận đó.
-Nhớ chớ, tao
đâu có quên, nhưng mà..tao thấy..em chịu mầy
chớ không chịu tao, nên từ bữa đó tao gài số
de.
-Mầy…chắc là..
uống cà-phê chưa đủ dose rồi! Bữa nào tao
phải dẫn mầy đi uống thêm nữa mầy
mới nên người. Cô Thu chỉ có cảm t́nh với
tao thôi, đó là chuyện thường t́nh của con trai,
con gái. C̣n mầy th́..đường mầy mầy cứ
đi chứ, chưa chi mà mầy đă chùng bước.
Tôi nói với Sơn.
Thấy Sơn
trầm ngâm nghĩ ngợi, tôi móc trong túi áo ra bức
thư của cô Hoa gởi cho tôi lúc ban sáng đưa cho
Sơn:
-Nè, mầy đọc
đi, thư của cô Hoa gởi cho tao đó. Mầy
thấy đàn bà con gái người ta c̣n bạo như
vậy, mầy phải học hỏi để tỏ
t́nh.
Sơn đọc xong
bức thư, mỉm cười..và như có một
điều ǵ đó lóe sáng lên trong tâm tư, bèn nói với
tôi:
-Mầy nói
đúng..tại tao..tại tao nhát quá. Ê! Dũng... Đi uống
cà-phê mầy. Hôm nay để tao bao mầy nghen. Đi uống
cà-phê xong rồi ḿnh vọt thẳng xuống Pasteur ăn
phở.
Sơn lái xe honda chở tôi
ngồi phía sau. Tôi đề nghị với Sơn:
-Đi đường Trương minh Giảng.
-Ủa! Chớ không phải Cao
Thắng sao?
Sơn hỏi.
-Không! Địa điểm khác.
Chổ đó cũ rồi.
Sơn nghiên đầu ra phía sau
hỏi:
-Sau mầy biết nhiều
chổ vậy?
-Bởi vậy ông Trung tá Chỉ
HuyTrưởng Chiến Dịch mới cho tao làm
Trưởng Đoàn SVSQ đi công tác ở Đặc Khu III
nầy.
Tôi nói đùa với Sơn. Hai
thằng cười lớn, vừa đi xe vừa nói
chuyện tào lao cho đến chổ quán “cà-phê” mới.
Cũng như lần trước
đi uống cà-phê ở đường Cao Thắng
với Sơn, khi trở ra, Sơn cười ỏn
ẻn. Hai thằng lên xe “dzọt” thẳng đến
đường Pasteur ăn Phở.
Tôi hỏi Sơn:
-Sao mầy? Cà-phê ở
Trương minh Giảng có đậm đà hơn ở
Cao Thắng không?
Sơn cười
thoải mái, đưa ngón tay cái lên làm hiệu trả
lời tôi:
-Số dzách. Tao
chịu chổ nầy quá!
-Lần tới không có
tao, mầy đi một ḿnh, dám đi hông? Tôi hỏi.
Sơn ngần ngừ
một vài giây, rồi đáp:
-Sợ ai mà không dám.
-Vậy là mầy ngon
lành rồi đó.
Tôi vừa nói, vừa
đưa tay bắt tay Sơn:
-Chúc mừng mầy
nghen. Sao, ..sẳn sàng để tấn công vô mục tiêu“em
Thu” chưa?
-Sẵn sàng.
Sơn đáp có vẻ
mạnh dạn.
Hai
thằng ăn hết hai tô phở “xe lửa”, kêu thêm hai
dĩa bánh cuốn nhân thịt và hai ly cà phê đá. No nê
đă đời! Sơn sung sướng được
bỏ tiền ra đăi tôi và nó, để mừng ngày
đời trai của nó bước sang một giai
đoạn khác, có phần hào hứng và sống
động hơn ..và cảm thấy cuộc đời
đáng sống hơn. Sơn mừng, v́ từ ngày cất
tiếng khóc chào đời cho đến nay, có những
phần mà tạo hóa đă ban cho cơ thể bị bỏ
quên, bị xem thường, nay đem ra dùng mới biết
được “nó”..tuyệt dịu và quí giá biết
chừng nào....
Tôi vẫn đến
trường, đến lớp đều đặng, làm
cậu học tṛ ngoan ngoăn như ngày nào. Thỉnh thoảng
tôi có đến thăm Diệu và gia đ́nh của
Diệu, để đáp lại những t́nh cảm chan
chứa mà Diệu và gia đ́nh của Diệu đă dành cho
tôi. Có hôm Diệu “rủ” tôi đi ciné với Diệu, tôi
không thể chối từ. Hai đứa dẫn nhau đi
ciné. Diệu âu ếm nắm tay tôi, chúng tôi như những
cặp t́nh nhân mùi mẩn, kể cả lúc hai đứa
đă ngồi vào ghế trong rạp hát, không lúc nào bàn tay
Diệu rời bàn tay tôi. Tôi không có cảm giác ǵ khi đi,
đứng, đụng chạm, khi ngồi gần bên
Diệu. Tôi cảm thấy Diệu như một
người bạn trai của tôi thôi! Một vài lần hai
đứa ngồi trong rạp hát, đèn tắt chỉ c̣n
thấy lờ mờ ..Diệu xoay người qua bên tôi,
đôi tay kéo mặt, gh́ đầu tôi kề sát và hôn tôi say
đắm. Tôi không phản đối, mà cũng không
đáp lại nụ hôn. Tôi ngồi như pho tượng,
cứ để mặc cho Diệu..muốn làm ǵ th́ làm!
Nhiều lúc tôi cảm thấy tội nghiệp cho Diệu
quá, nhưng tôi không nỡ dối ḷng ḿnh, gây thêm cho Diệu
những phiền muộn, những hy vọng quá nhiều
nơi tôi, để rồi…chẳn nhận được
bao nhiêu!
Diệu là một cô gái mới
lớn, chưa có kinh nghiệm đường t́nh ái, cho
nên không thấy được những cử chỉ ơ
thờ của tôi đối với Diệu, mà vẫn
cứ nghĩ tôi c̣n…e dè, rụt rè của những lần
đầu tiên ngồi bên cạnh người khác phái.
Diệu và gia đ́nh hết
ḷng tin tưởng và quí mến tôi, khiến cho tôi càng
thêm tự trọng và tự chế ḿnh. Một cô gái tính
t́nh ít nói, trầm lặng, không thích giao tiếp với ai,
suốt năm tháng sống trong bốn bức tường
vàng son nhung lụa, giờ có dịp được vùng ra
khỏi cái vỏ bọc của ḿnh. Diệu hớn
hở, muốn chạy nhảy tung tăng và hâm hở
đón nhận những mới lạ của cuộc
sống, của cuộc đời cùng những rạo rực
khó nói của tuổi thanh xuân mới lớn. Diệu
như một khách lữ hành đón đợi chuyến xe
dừng lại để bước lên đi ..và muốn
đi xa hơn nữa, đi vượt ra khỏi cái
giới hạn mà ḿnh đang có, để t́m đến
một chân trời mới. Tôi là chuyến xe đă dừng
lại cho Diệu bước lên.
Tôi muốn được
gặp Xuân, để được nhận những cái
vuốt ve triều mến, để được nghe
những câu nói ngọt ngào như rót mật vào ḷng. Nhưng
mỗi lần tôi đến thăm Xuân, tôi lại cảm
thấy...ái náy trong ḷng mỗi khi bắt gặp đôi
mắt của Hạ nh́n tôi chầm chập. Đôi lúc tôi có
cảm tưởng như ḿnh là một kẻ “tội
phạm t́nh yêu”, cứ ŕnh ṃ, cứ lén lút để
được “yêu”. Cứ mỗi lần tôi đến nhà
thăm Xuân-Hạ, khi trở về, tâm tư của tôi miên man nghĩ ngợi, v́ trong
đầu tôi cứ chập chờn, lảng vảng hai
cái h́nh bóng. Bỏ hết th́ nhớ, th́ thương; mà
vương mang th́ càng thêm khổ!
Xuân và tôi đă sống lại
với nhau những ngày thơ mộng. Hai đứa đi
chơi dung dăng dung dẻ. Chỉ tội cho Hạ,
mỗi lần tôi đến thăm, Hạ chỉ
được nh́n tôi một thoáng chốc, rồi tôi
lại đi. Tôi đọc được trong ánh mắt
của Hạ những nỗi niềm u uất khó tả.
Tôi quyết định không
đến nhà Xuân Hạ. Một lần sau cùng, tôi
đến từ giả gia đ́nh Xuân Hạ, nói là tôi
trở lại quân trường, v́ công tác đă chấm
dứt. Cũng như lần trước, Hạ nh́n tôi,
giọng nói rung rung nhẹ:
-Anh Dũng đi mạnh
khỏe, có phép về nhớ ghé thăm …gia đ́nh Hạ
nghen..
Tôi cũng đến
chào từ giă gia đ́nh của Diệu, nói là tôi phải lên
đường đi ngay, để tránh những tiệc
tùng đưa tiển, tôi phải cưu mang thêm nợ
nần khó trả.
C̣n phần cô Út, em
của chi Vân, tôi không thể nói dối được, v́
mỗi ngày tôi đều gặp chị Vân. Nhưng tôi
cố gắng từ từ rút êm. Tôi đổ thừa
hết lư do nầy đến lư do nọ. Một bữa,
cô Tuyết, em của chị Vân trên đường đi
học về, t́nh cờ cô ghé ngang qua Ṭa Hành Chánh để
thăm “chị” của ḿnh. Chị Vân dẫn cô Út Tuyết
sang pḥng làm việc của tôi, gặp lúc tôi đang họp
với các SVSQ từ các Phường về báo cáo. Có anh nào
trong đám nhạy mồm, nhạy miệng, phát lên một
câu..khiến cho cô Út thẹn đỏ mặt:
-Kính chào phu nhân.
Tôi nói với chị Vân và cô
Tuyết cảm phiền ra đứng ngoài chờ tôi, xong
cuộc họp, tôi sẻ đến gặp.
Hội
họp xong, tôi đến chổ chị Vân và cô Tuyết
đang đứng. Chị Vân nói vả lả với tôi:
-Lâu lâu Tuyết nó mới đến chơi, chị
dẩn nó đi thăm quan cho biết.
Tôi lên tiếng, đùa với cô Tuyết:
-Chào cô Út, hân hạnh được cô Út đến
viếng.
Cô Út liếc mắt cười, hỏi tôi:
-Anh Dũng cuối tuần nầy có rảnh không? Ḿnh
đi chơi ở Thủ Đức nghen?
-Để xem có công tác ǵ không. Anh sẽ cho chị Vân
biết ngày mai.
Vừa nói, tôi vừa nh́n sang chị Vân và liếc
mắt nhanh về hướng cửa sổ, chổ cô Hoa
đang ngồi. Tôi thấy cô Hoa đang nh́n chầm
chập sang hướng chúng tôi. Sẵn dịp nầy tôi
muốn làm bộ để lộ ra những cử
chỉ, cứ như là tôi thân mật với cô Tuyết,
để Hoa xa lánh , từ bỏ ư định “yêu tôi”.
Tôi nói với cô
Tuyết:
-Đứng yên nghe
Tuyết .. để anh lấy cái nầy trên tóc của em
..
Tôi làm bộ lấy tay vạch
tóc của Tuyết và phủi phủi, cử chỉ thân
mật, săn sóc, làm ra vẻ tự nhiên.
Chị Vân và Tuyết ra về,
tôi đi thẳng về pḥng ḿnh, ngồi đọc sách.
Cô Hoa xem tôi “đóng phim”,
tưởng thật tôi đà có người yêu là cô
Tuyết, em của chị Vân. Không biết chị Vân đă
tuyên truyền như thế nào mà thiên hạ gặp tôi
cứ gọi là “em Rễ” của chị Vân, khiến
một hôm, vào giờ tan sở, tôi đang ngồi trong pḥng
đọc sách th́ cô Thu đến gỏ cửa xin gặp.Tôi
mời vào.
Thu nói với tôi giọng không
được tự nhiên:
-Thu đến chúc mừng
Chuẩn úy, chừng nào ..đám cưới ..nhớ
mời Thu nghen …
-Hử..! Đám cưới ..ai
đám cưới?
Tôi hỏi lại Thu.
-Chuẩn úy chớ c̣n ai
nữa, làm bộ dấu hoài.
Tôi nh́n Thu, ngạc nhiên:
-Ủa …! Tôi sắp
cưới vợ..mà tại sao tôi không biết vậy?
Thu thư thả nói với tôi:
-Chuẩn úy không biết
thật sao? Hay là..làm bộ ..muốn dấu.
-Tôi không biết thật mà. Có
thể một người nào đó đùa giởn, tung tin
đồn chơi cho vui. Làm ǵ có chuyên đó.
Tôi nói với Thu.
Đến lượt Thu ngạc
nhiên:
-Ủa !..Vậy là không có
hả?
Tôi lắc đầu đáp:
-Không …không có.
-……..
Thấy cô Thu im lặng, tôi lên
tiếng hỏi:
-Cô Thu ..có chúc mừng tôi ..khi
nghe tin tôi ..không có làm đám
cưới?
Thu cười, cúi mặt
xuống như che dấu sự hiểu lầm của
ḿnh, đáp lời tôi giọng nhỏ nhẹ:
-Chuẩn úy cưới vợ
th́ ..Thu chúc mừng, c̣n không th́ ..chúc mừng làm ǵ …
-Chúc mừng Chuẩn úy…c̣n
độc thân ..không được sao?
-…….
Thu im lặng, tôi cố ư
muốn chọc cô thêm:
-Tôi độc thân ..không có ai
mừng ..vậy chắc là tôi phải t́m cô nào cưới
để được cô Thu chúc mừng...
-Chuẩn úy nầy…chọc
người ta hoài ..
Thu nói với tôi giọng
nhỏng nhẻo, nghe ..cũng
dể thương. Tôi tiếp lờI:
-C̣n cô Thu, chừng nào tôi
được chúc mừng cô đây?
Thu liếc nh́n tôi, giọng nói
như xa vắng, tủi thân:
-Đâu có ai thương Thu đâu
mà Chuẩn úy lo chúc mừng.
-Có chứ, có một
người đă và đang để ư ..thương Thu
tha thiết..
Thu hỏi nhanh, dục giả:
-Ai vậy, Chuẩn úy nói cho..
Thu biết đi.
-Một người ở
gần đây thôi, mỗi ngày đều gặp Thu.
Cô Thu mắt sáng long lanh nh́n tôi
và chậm rải nói từng tiếng:
-Người .. đó ..là ..
-Bí
mật, cô phải chịu cho tôi một chầu kem, rồi
tôi mới nói.
Thu hăng hái, nh́n tôi không
chớp mắt và nói:
-Chẳng những Thu chịu
đăi một chầu kem, mà Thu c̣n tặng thêm một
chầu ciné nữa ….
Tôi nh́n cô Thu:
-Vậy há, vậy th́ tôi nói. Người
đó là ..Sơn, phụ tá của tôi đó.
Thu vẻ mặt chưng
hửng, lập cập từng tiếng:
-Là Sơn…Chuẩn úy.. Sơn
..Tại sao?
-Tại sao ǵ?
Tôi hỏi Thu.
Thu không trả lời tôi, cô
đứng dậy chạy vụt ra cửa….
Mấy
ngày sau đó, cô Thu lánh mặt tôi, tôi ít khi gặp Thu.
Tôi ḍ hỏi thằng Sơn:
-Mấy hôm nay tao không thấy
cô Thu đâu, mầy có làm ǵ cho cổ giận không mà cổ
trốn biệt vậy?
Sơn đáp xụi lơ;
-Tao đâu có làm ǵ đâu. Hôm qua
tao rề xuống làm bộ hỏi chuyện, cổ
đuổi khéo tao: “Xin lỗi Chuẩn úy, tôi đang làm
việc .. để khi khác”, tao cũng hơi quê,
nên bỏ đi …
Tôi không nói cho Sơn biết
chuyện xẩy ra giữa tôi với cô Thu.
Sơn hỏi tôi:
-Tao nghe mấy bà ở đây rù
ŕ với nhau, mầy sắp cưới em của chị
Vân hả?
-Không có, chỉ là tin đồn
thôi.
Sơn hỏi tiếp:
-Sáng nay mầy có xuống
Giảng đường không?
-Cha Nguyển cao Hách giảng bài
nghe buồn ngủ bỏ xừ ..tao không đi. Chắc
chút nữa tao ghé nhà. Trưa tao ở lại nhà ăn
cơm, c̣n mầy có về nhà không?
-Hôm qua tao về rồi, bữa
nay làm biếng không muốn đi đâu.
Tôi nói với Sơn:
-Vậy mầy ngồi đây
trực văn pḥng nghe, nếu có đi đâu th́ nhớ có
đứa thế, lỡ có ai gọi điện thoại,
có người trả lời.
-Được rồi, mầy yên
tâm đi, để tao lo.
-Rảnh tới thăm cô Thu
nghen. Ráng kiên nhẫn một chút, thử thách đó mầy.
Không thành công.. th́ thành nhân.
Tôi cười nói với
Sơn, rồi bước ra khỏi cửa pḥng.
Đă qua hơn hai tháng đi Chiến Dịch
tuyên truyền cho Hiệp Định Paris. Hai tháng đăi
ngộ cho những người lính mới chúng tôi
được hưởng những ngày dài đi phép
tại thành phố Sàig̣n. Những người SVSQ lớn
lên ở đây được dịp trở lại
chốn cũ, hiên ngang trong bộ quân phục, đầu
đội bê-rê, ve áo đeo con cá vàng, có được
những giờ phút lả lướt phố
phường, t́m gặp thăm lại bạn bè, thăm
nơi xưa, khung trời cũ. Dân xứ khác th́
được dịp thăm viếng thành phố Sàig̣n,
ḥn ngọc Viển Đông, được ở “Hotel” của
nhà nước khỏi phải trả tiền, có cơ
hội đi chơi đó đây cho thỏa chí. Tôi thông
cảm với anh em, “dzu dzi” cho đi chơi thả dàn,
miễn là đến giờ tập họp có mặt
đầy đủ và đừng làm điều ǵ
bậy bạ để tập thể mang tiếng. Anh em
được dịp “học hỏi thêm” những cái
mới lạ ở thành phố. Anh em nào lúc trước
“bận” đi học, không “quởn” đi chơi, th́ nay có
được dịp đi chơi để bù lại
những ngày cậm cụi, cấm cúi mài đít xuống
ghế nhà trường. Chơi cho đă đời, v́
cơ hội ngàn năm một thuở chỉ đến
có một lần thôi. Mai nầy ra trường, ra
đơn vị, trấn đóng ở tận những
nơi đèo heo hút gió, đóng quân ở những căn
cứ hỏa lực, những tiền đồn xa xôi
hẻo lánh, chuyện về phép đi Sàig̣n chơi chỉ
c̣n là chuyện mơ màng như trong truyện thần
thoại “Ngàn lẻ một đêm”.
Tôi đă sống ở vùng nầy từ nhỏ và
đi chơi đây đó, cho nên anh em nào không biết
…đề nghị tôi làm “thổ địa” để..
d́u dắt cho anh em. Thời gian tôi đi tập tạ
ở sân Phan đ́nh Phùng tôi đă đi theo mấy thằng
“Trời đánh Thánh đâm” ngao du không thiếu một
chổ nào. Từ miệt Gia Định,
G̣ Vấp chạy dài qua bên Khánh Hội, Phú Lâm, Cầu Hàn,
cầu Tân Thuận, rồi sang đến Nhà Bè, Cát Lái …
So ra th́ lúc tôi “đăng
tŕnh” nhập ngũ, tôi đă ít nhiều biết và nếm
thử được mùi đời hơn nhiều
những thằng khác vẫn c̣n ngây thơ học tṛ,
điển h́nh như thằng Sơn chẳng hạn. C̣n
nhiều và c̣n nhiều nữa những thằng đă không
có được cơ hội và điều kiện
để thỏa tính ṭ ṃ của tuổi mới lớn,
đă v́ thời cuộc vội xếp bút nghiên vào
nghiệp binh đao, để rồi có những lúc
ngồi buồn, tức tưởi cho tuổi xuân của
ḿnh bị mất mác oan uổng, không c̣n t́m lại
được cái thuở “mới lớn” ấy nữa
…nhưng không tiện nói ra!
Đất nước Việt-nam
triền miên chiến tranh ly loạn, tuổi thanh niên
trưởng thành trong khói lửa, nhưng hụt hẩn
về t́nh cảm, t́nh yêu v́ không có được
điều kiện để sống và để
thương yêu cho tới nơi tới chốn. Yêu nữa
vời, yêu tạm bợ, yêu hối hả, yêu cuồng
sống vội và yêu dồn dập trong một giai
đoạn ngắn…v́ biết được viễn
ảnh t́nh yêu sẽ chia xa…,và nhất là chạnh ḷng khi
nghĩ đến thân phận lênh đênh như “con
thuyền không bến” của ḿnh, cho nên ít có ai dám
ước hẹn đợi chờ. Đă có biết bao nhiêu
cuộc t́nh bị hoàn cảnh chiến tranh bóp cổ,
dẫy chết một cách tức tưởi tội
nghiệp!?
Công tác
chấm dứt. Đám SVSQ được thông báo chuẩn
bị thu xếp hành trang lên đường.
Trung tá Đặc Khu Trưởng
Quận Ba và nhân viên Quân, Cán, Chính các cấp tổ chức
một buổi tiệc tiễn đưa 60 SVSQ trở
lại quân trường. Tôi đại diện anh em đáp
tạ lời cám ơn ông và các phần hành liên hệ, các
Phường, Khóm đă hết ḷng ủng hộ và giúp
đỡ cho chúng tôi để hoàn thành công tác. Buổi chia
tay từ biệt bịn rịn. Người tham dự
đông đảo hơn lúc chúng tôi làm lễ ra mắt khi
mới đến. Đa số là phụ nữ, nào là má nuôi, em
nuôi, chị nuôi, người yêu v.v…ngồi chật nức
ở hai bên cánh gà của hội trường (chưa có anh
em nào giới thiệu cha nuôi và anh nuôi!). Nh́n sơ qua quang
cảnh nầy, th́ khỏi nói, ai cũng biết đám SVSQ
đă “thành công” quá mức trong công tác Chiến Tranh Chính
Trị về mục tuyên truyền …rỉ tai!
Đứng trên sân khấu, nh́n
xuống hàng ghế của các nhân viên Ṭa Hành Chánh Quân Ba, tôi
thấy chị Vân, cô Tuyết em chị Vân, rồi kế
đến là cô Thu, cô Hoa cùng các bà các cô khác đang ngồi
chung một hàng dài. Đến lúc nầy đây, chắc các bà,
các cô đă rỏ trắng đen, Chuẩn úy Dũng “không
thuộc về ai hết”, mà tôi thuộc về “Tổng
Thống Nguyễn văn Thiệu”.
Văn màn tạ từ của tôi là một bản
nhạc chiến đấu ca:
“Chiều nay, rừng núi xôn
sao ….cờ phất phới trên giao thông hào …
Trong tiếng hân hoan
ḥa b́nh , đừng quên quân thù c̣n đó ..
Nầy anh tiền
tuyến thân yêu …ḷng hố cá nhân kia đang chờ,
Ôm súng trong tay bền
ḷng ..v́ quân phương Bắc c̣n đây ……”
Tôi đứng một bên
đệm đàn guitar, vừa hát chung với các SVSQ trong
đoàn.
Khán giả vỗ tay hoan nghênh
nhiệt liệt, khiến cho “Ban nhạc Con Cá” khó ḷng mà lui
gót. Tôi hội ư nhanh chóng với các anh em, cho tới luôn
một bản nhạc nữa.
Tôi trân trọng trở lại
micro:
-Kính thưa quí vị,
Để cảm tạ cảm
t́nh nồng nàng của quí vị đă dành cho Đoàn chúng tôi,
bài hát “Hăy về quê ta Quảng Trị”ca ngợi ḷng dũng
cảm, ư chí kiên cường chiến đấu của
Quân, Dân ta sẽ được gởi đến quí
vị tiếp theo đây….
Chánh đệm đàn guitar, c̣n
tôi th́ cầm đàn mandolin dạo mở đầu bản
nhạc:
“Đất thiên sinh những bông hồng,
Mẹ hiền sinh ra những
anh hùng …
người diệt tank hay
người diệt pháo, thừa thắng xông lên …ú u ù u ..
Xung phong mấy công trường tan nát, loài
cộng nô phải đành phơi xác, bởi miền
Ta đă tới …vùng quê
hương Quảng Trị đen tối ..
Hăy xông lên …chiếm Gio Linh và
Hỡi nầy anh chiến
sĩ, có nghe trên tiền phương lớn …bầy em
thơ không người coi sóc, ngủ
thiên thu dưới
đạn quân thù …..
Những “ca sĩ” bất
đắc dĩ nh́n xuống sân khấu thấy đám
đàn bà, con gái hoan hô nhiệt liệt nên…hăng máu
rống cổ, khiến bài ca càng thêm phần hào hứng và
kích động.
Bài hát chấm dứt, tiếng
vỗ tay nhiệt liệt tán thưởng, chúng tôi nh́n nhau
..nở mũi, chia sẻ với nhau những tràng vỗ
tay như pháoTết. Sau khi hạ màn, tiếp đến là
tiệc trà, ăn bánh ngọt do Trung tá Đặc Khu
Trưởng khoản đăi.
Cô Thu giờ mới đến t́m tôi. Đứng nh́n tôi,
mắt rươm rướm lệ:
-Chuẩn úy đi.. mạnh
giỏi, nhớ gởi thư về Ṭa Hành Chánh thăm
mọi người nghen ..
-Mà .. đặc biệt là
thăm cô Thu.
Tôi tiếp lời của Thu.
-Thu..đâu có ǵ đặc
biệt đối với Chuẩn úy đâu …
-Có chứ, mái tóc thề nầy
..sẽ làm cho tôi nhớ măi …
Thu
chớp mắt nh́n tôi và hỏi lại:
-Thật vậy sao Chuẩn úy?
-Ừ..! Gọi tôi là Dũng
đi, kêu Chuẩn úy hoài..tôi thấy xa lạ quá.
-….Anh Dũng, Thu sẽ giữ
mái tóc thề nầy..cho đến ngày gặp lại anh…
Thu đăm đăm nh́n tôi,
nói lên lời ước hẹn.
Đám đông chị Vân, cô
Tuyết, cô Hoa và thêm vài cô nữa đến, làm cho tôi và cô
Thu phải gián đoạn câu chuyện.
Chị Vân nói với tôi:
-Nè, vào tới quân trường
viết thư về liền nghe. Có địa chỉ,
cuối tuần tụi nầy lên thăm.
-Dạ, về đến quân trường
em viết thư về ngay.
Cô Hoa lên tiếng:
-Chuẩn úy Dũng …đừng
quên …tụi nầy nghen ..
-Tôi không bao giờ quên những
ngày chúng tôi công tác tại đây, được quí vị
hết ḷng thương mến và giúp đợ
Tôi đáp lời cô Hoa.
Chỉ có cô Út Tuyết là không
nói ǵ cả, cô chỉ nh́n tôi và nghe người khác nói,
khiến cho tôi phải làm gián đoạn cái đâm chiêu
của c
-Cô Út nè, tôi chúc cô năm nay
đạt được kết quả tốt kỳ thi
Tú Tài Hai nghen .
Tôi quay sang nói với cô Út.
Út đáp lời tôi nhỏ nhẹ:
-Dạ, cám ơn anh Dũng, em sẽ cố gắng.
Mấy ông Phường Trưởng đến chào
tạm biệt, bắt tay tôi. Đám đàn bà con gái tản
hàng. Bên Cảnh Sát cũng đến chào từ biệt,
chúc chúng tôi gặt hái được nhiều kết
quả tốt trên bước đường sắp
đến. T́nh Quân, Dân đậm đà, đầm
thắm buối tiễn đưa.
Chúng tôi được ba chiếc xe GMC đậu
trước cổng đường Lê văn Duyệt,
chờ sẵn sàng để chở đến Ṭa Đô Chánh
Sàig̣n.
Hàng
trăm SVSQ từ các Quận trong thành phố
được đoàn xe GMC vận chuyển về Ṭa Đô
Chánh Sàig̣n ngày xong công tác Chiến Dịch tuyên truyền cho
Hiệp Định Paris 1973 sắp đến.
Tối hôm đó, chúng tôi
ngủ lại trong khuôn viên Ṭa Đô Chánh Sàig̣n chờ tổng
kết, sắp xếp để chuẩn bị hôm sau
trở về lại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung.
Buổi sáng ngày kế, chúng tôi
thức dậy sớm, quân phục chỉnh tề,
ngồi tụm năm, tụm ba tán dóc…
Được lệnh của
Trung tá Chỉ Huy Trưởng Chiến Dịch cho anh em
đi lại trong ṿng 1km và trở lại không quá 1 giờ
đồng hồ. Đám “Lính Con Cá” (Dân Sàig̣n hay gọi
mấy chàng SVSQ là lính con cá, v́ mang chữ Alpha giống
như con cá) mừng rở, hối hả rời
khỏi cổng Ṭa Đô Chánh túa ra đường phố.
Sau khi sắp xếp công
việc với viên sĩ quan chỉ huy công tác, tôi cùng các
SVSQ Trưởng Đoàn khác của các Quận mới rời
Ṭa Đô Chánh ra phố. Tôi đi bộ băng ngang qua Công
Trường phía trước (Công trường Nguyển
Huệ?) để vào
rạp chiếu bóng Rex, xem phim ảnh quảng cáo cho qua
giờ, chớ chỉ có 1 tiếng đồng hồ,
đi đâu xa được? Buổi sáng ở rạp Rex
khán giả thưa thớt, chỉ có vài người
đứng nh́n xem các tờ giấy in quảng cáo
để trong những cái khung treo ở hai bên
tường. Tôi chợt giật ḿnh khi thấy hai cô gái
đứng xây lưng ra phía cửa, đang nh́n ngắm
những bức h́nh quảng cáo; một trong hai cô có mái tóc
và dáng vẻ giống như..một người tôi quen. Tôi
hồi hộp tiến đến gần để xem có
phải là “người ấy” hay không? Chợt cái dáng “quen
quen” của tôi quay lại .. Tôi
..sững sờ! Đúng là không hẹn mà gặp. Cô bé có
đôi mắt tṛn xoe của ngày xưa cũng đang
sững sờ nh́n tôi.
Tự nhiên, tôi lên tiếng
trước:
-Trang!..Không ngờ…ḿnh gặp
nhau ở đây …
Trang ngập ngừng chào tôi:
-Dũng! ..Ủa ..đi lính
hồi nào vậy?
-Mới mấy tháng nay thôi,
trở về đây công tác. Hôm nay công tác chấm dứt,
tập trung ở Ṭa Đô Chánh chờ xe trở lại quân
trường.
Người con gái đi chung
với Trang là Nga, cũng ở cùng xóm cũ với tôi lúc
trước; Nga chào tôi khi nhận diện ra.
-Hai người đi ciné
sớm vậy à?
Tôi hỏi.
-Đi xem xuất sớm vắng người, mà lại
giá rẻ nữa ..
Nga đáp lời tôi và như
đoán biết tôi muốn nói chuyện riêng với Trang nên
từ từ nới ra xa chổ chúng tôi đang đứng
một khoảng cách. Chỉ c̣n lại tôi và Trang
đứng đó. Tôi mở lời, để cho Trang
khỏi bỡ ngỡ v́ cuộc gặp gỡ bất
ngờ:
-Trang à, lâu quá mới gặp
lại, Trang khỏe không, giờ thế nào rồi?
-…..Vẫn như xưa thôi..
Trang đáp nhỏ, đoạn
nói tiếp:
-Cuối năm đệ
Nhị, thi rớt tú tài rồi Trang nghỉ học ở
nhà…chán học, không muốn đi học nữa..
-Rồi..Trang có
định..đi t́m việc làm?
Trang không trả lời tôi,
đứng im lặng.
Tôi
tiếp lời:
-Trang, sau khi đưa bức
thư cho Trang rồi, Dũng đă đi lại không
biết bao nhiêu lần trên con đường Sương
Nguyệt Ánh, nhưng không
gặp được Trang. Không biết..trong thư..có
viết điều ǵ làm cho Trang buồn không?
Trang nh́n tôi lắc đầu:
-Không, không có ǵ làm cho Trang
buồn ḷng hết …
Đoạn Trang hỏi tôi:
-Ê..! Bồ đang ở Thủ
Đức hả?
-Không, c̣n ở Quang Trung, chưa
lên Thủ Đức. Đi Chiến Dịch về rồi sẽ
chuyển lên Thủ Đức.
Trang hỏi:
-Cho Trang địa chỉ
viết thư nghen?
Tôi móc bóp ra, lục lọi t́m
tờ giấy ghi địa chỉ đưa cho Trang…
Lâu ngày mới gặp lại
nhau, cả tôi và Trang không biết nói ǵ, chỉ hỏi
thăm qua loa vớ vẫn vài câu. Trang dáng vẻ trông
hơi gầy hơn xưa, nhưng đôi mắt th́..lúc
nào cũng đen lay láy. Tôi đă có một thời say
đắm nhớ nhung đôi mắt ấy. Qua một
thời gian dài xa nhau, hôm nay gặp lại Trang, trong ḷng tôi
không nén được rung lên niềm xúc động, không
kém ǵ những buổi tôi thả tà tà trên đường
Sương Nguyệt Ánh để chờ cho Trang tan trường,
Trang đi bộ trên con đường nầy ra
đến đường Lê văn Duyệt đón xe
về .. ..
Trang nh́n chầm chập vào tôi
trong bộ quân phục….
Người bạn láng
giềng thuở nhỏ, đi học chung trường,
đă có thời sách vở trao đổi qua lại cho nhau,
đă có thời tặng cho ḿnh những cánh hoa ép vội vào
trang vở học tṛ, đă có thời mộng mơ
gởi đến cho ḿnh những vần thơ mộc
mạc của tuổi chớm lớn, đă có lần
liều lỉnh gởi đến cho ḿnh những bức
thư bài tỏ những t́nh cảm bộc phát ..không
dằn nỗi, để rồi phải mắc cở,
tránh né, sợ cha mẹ hai bên rầy la…Cậu học tṛ
mặc áo sơ mi trắng, quần ka ki màu xanh dương
đậm ngày xưa hay len lén theo sau lưng của Trang, mà
thỉnh thoảng Trang bất chợt quay đầu nh́n
lại ..bắt gặp và Trang thẹn thùng lấy cặp
đựng sách vở che mặt lại để che
dấu đôi mà ửng hồng con gái.., đang đối
diện với Trang, nay đă khoát áo chiến y, mặt
mũi rám nắng ..và đượm chút phong sương,
phong trần…
Tôi không đoán được
những t́m tàng nghĩ ngợi ǵ qua gương mặt và
đôi mắt ấy. Tôi và Trang
gặp lại nhau vào giờ thứ hai mươi
lăm của công tác tôi đi Chiến Dịch. Hai
đứa chỉ nh́n nhau nhiều hơn là nói. Biết nói
ǵ đây? Tôi đă hiên ngang, mạnh dạn nói chuyện
trước công chúng, trước tập thể đông
người. Tôi đă thuyết tŕnh công tác với các
giới chức liên hệ. Tôi đă dửng dưng khước
từ những cô gái tỏ
t́nh yêu với tôi, nhưng sao.. đứng trước
mặt của Trang tôi lại cảm thấy ḿnh bối
rối và ..hơi mất b́nh tỉnh, tâm trạng giống
như lúc mới lớn, thuở tôi biết ươm
mơ và mỗi lần tôi đối diện với
đối tượng của ḿnh!
-Chào...tạm biệt Trang..
Tôi muốn được nói
thật nhiều với Trang nữa, nhưng tôi chỉ
thốt ra được có bấy nhiêu thôi và quay gót
trở lại Ṭa Đô Chánh Sàig̣n. Mỗi bước chân
đi, sao tôi cảm thấy nó nặng nề, uể
oải! Tại sao trời đất lại xuôi khiến
cho tôi và Trang lại gặp nhau trong cơn hấp hối,
phút giây ngắn ngủi của cuộc đời lính mà tôi
mới vừa tập tễnh bước vào, để
rồi bịn rịn chia tay trong tiếc nuối, ngậm
ngùi .không nói lên được trọn câu giă từ,
trọn lời từ giă nhau? Giá mà hai đứa gặp
lại nhau vào những ngày đầu lúc tôi vừa trở
lại thành phố nầy, không biết sự việc
sẽ xẩy ra như thế nào? Mối t́nh chưa có
đoạn kết c̣n phảng phất trong ḷng tôi sẽ sống
lại chăng? Nhưng Trang ơi! Thôi, hăy dừng lại
nơi đây, hăy để lớp bụi thời gian
phủ lên đi, ngừng ở đây là được
rồi, để cho những
ngày quá khứ êm đềm đẹp đẽ trôi qua
sẽ măi măi là những kỷ niệm khó quên của
một thời làm học tṛ áo trắng.
Thêm một lần nữa giă
từ thành phố thân thương ra đi, tâm tư tôi
vương mang thêm những nỗi niềm chan chứa…
Minh Vũ