Tam Thanh
ĐỐC HÀ
(Tiếp
theo kỳ trước)
Trên
đường nắng chói từ trại sĩ quan lên
thư viện vào lúc gần trưa, tôi gặp thiết tá
Mốt, quản lư quân y viện kiêm chỉ huy trưởng
trung tâm hồi lực, đang đứng nói chuyện
với đại úy Nhiên, trưởng pḥng nhân viên và tâm lư
chiến, nùi thuốc lá thơm Jasmine ngào ngạt chung quanh.
Thiếu tá
Mốt cười xă giao:
- Bác sĩ!
- Thiếu tá.
- Tuần
tới phái đoàn Cục Quân Y ra thăm viếng, bác sĩ
nhớ dự buổi tiếp tân
Nha Trang Hotel nhé!
- Vâng để tôi xem.
Rồi tôi
bỏ đi. Ngay từ ngày
thuyên chuyển về quân y viện Nguyễn Huệ từ
Đại Đội 21 Lựa Thương, tôi vẫn
giữ khoảng cách với thiếu tá Mốt, chẳng có
dịp làm quen với ông nhiều.
Nghe nói ông là cựu quân nhân Pḥng Nh́ thời Pháp, nên
với kinh nghiệm mật thám quá khứ, ông trị nhân viên
rất hay, gây không khí căng thẳng kiểm soát rất
tài, không người thuộc quyền nào qua
được mắt ông . . . Tôi nhớ
thoáng có nghe một vài lần x́ xầm nhân viên nào đi phép
hay đi công tác Sài G̣n đều được ông nhờ
mua giùm khi tút lá thơm, khi chai rượu . . . và có tật
hay quên bồi hoàn. Và một vài chuyện lặt vặt tôi
không để ư.
Vào tới
thư viện, không khí dịu mát, tôi kéo ghế
ngồi. Phía trước
mặt Đốc Hà, ở trần, mặc quần dài vàng,
đang ôm đàn ghi-ta so giây.
Tôi gợi
chuyện:
- Sao toa có đi dự tiệc
đón Cục không?
- Không đóng góp c̣n khuya mới
đi, huống chi phải nộp bạc!
- Quân y viện không có quỹ đen
hay sao mà bắt y sĩ phải đóng phần, nhảm
quá!
- Hơi đâu mà toa thắc
mắc, mất thời giờ!
Cục to hay cục nhỏ cũng đừng ḥng
đớp tiền của moa!
- Ngoài tiếng so giây đàn ra, không
khí thư viện yên lặng.
Tôi nh́n về phía pḥng trực, thấy băng keo
vải dán trên mấy khe hở.
Quả bác sĩ Phát có mắt quan sát thật.
Tôi hỏi:
-
Toa mới đi Qui Nhơn về đấy à?
-
Ờ moa ra ngoài ấy bốc mộ bà cụ.
-
Rồi để cụ ở đâu?
-
Phan Rang.
- Nghe nói có chuyện gây
chiến hả?
Đốc Hà cười
ḍn:
-
Ha! Có ǵ đâu! Moa xuống phi trường Qui
Nhơn mặc đồ nhà binh với cái jacket, nhưng
không đeo lon. Hai thằng quân
cảnh chặn moa lại hỏi giấy tờ, giọng
hạch sách, phách lối. Moa
đă thấy khó chịu rồi, nói tử tế tụi nó
không nghe. Moa liền gạt
chân hai thằng té hết. Moa
tước súng, bỏ đạn ném ra rồi mới ra xe.
Đi được một quăng đă có xe tuần
tiểu dượt theo, cả quân cảnh hỗn hợp
Mỹ, Đại Hàn nữa. Moa phóng như bay vào quân y
viện và bảo tụi gác chặn cửa. Mấy xe quân
cảnh chỉa súng vào quân y viện. Anh Minh, chỉ huy phó,
đích thân ra can thiệp, tụi nó mới tan hàng. Moa
biết tụi nó ŕnh moa ở phi trường kiếm cách
trả thù. Nhưng hôm về, moa đi máy bay quân sự
tản thương nên các cu cậu chờ công cốc! Ha! Ba
cái thằng ǵ đâu, dễ ghét!
Giá không bận việc, moa c̣n chơi tụi nó vài chầu
nữa!
Vừa lúc đó, một
thiếu tá Bộ Chỉ Huy 5 Tiếp Vận đẩy
cửa bước vào.
Đốc Hà giới
thiệu:
-
Ê toa, anh Thi, bạn moa từ hồi nhỏ.
Tôi đứng lên bắt
tay thiếu tá Thi. Tôi biết mặt ông từ hồi tôi c̣n
ở Đại Đội Lựa Thương đi
họp tiếp vận, nhưng chưa có dịp nói
chuyện.
Đốc Hà rủ tôi:
-
Cuối tuần này toa đi đảo với tụi
này cho vui.
Thiếu tá Thi thêm:
-
Bác sĩ đi đi th́ vui lắm.
-
Dạ, thôi cám ơn. Tôi
kẹt "tả chấm".
Để bữa khác.
"Tả chấm"
là tiếng lóng, xuất phát từ tiếng Tầu, trong
giới y sĩ muốn nói chích thuốc, làm pḥng
mạch. Một trong những
thú vui của dân Nha Trang là đi thuyền hay tàu ra mấy
ḥn đảo gần bớ picnic. Trong giới quân nhân, mang
theo vài quả lựu đạn ném cá là có bữa ăn
trưa tươi bổ, ngon lành, kèm theo với những món
raụ mắm, bánh tráng mang sẵn. Tầu th́ của dân chài
Xóm Bóng hay bên Hải Quân. Phe nữ hoặc gồm nữ
sinh hay các em dân chính chịu chơi đi tháp tùng qua một
ngày cuối tuần vui vẻ. Đôi khi c̣n mặc
đồ tắm nhẩy đầm nữa.
Đốc Hà có súng
săn dưới nước.
Với tài bơi và lặn của y, kỳ nào cũng
có món đồ biển ngon, khi được cá mú, khi tôm
hùm. Đó là tôi nghe kể
lại, chứ chưa đích thân đi chơi với y bao
giờ.
Sau khi từ
chối vụ đi biển, tôi chào thiếu tá Thi ra về
ăn cơm trưa. Trời nắng chói chang và may có gió
biển nên không nóng lắm. Trên lề đường,
mấy cô nữ sinh rảo bước tay cắp cập,
tay giữ nón, hai tà áo trắng bay lộng trước gió.
Tôi vừa dựng
chiếc Lambretta vào góc nhà th́ nghe tiếng phùn phụt
của chiếc Vespa Sprint trườn tới. Bác sĩ Phát vẫy tôi lại:
-
Ê có tin toa ơi!
-
Chuyện ǵ đó? Hăy vào
nhà đă.
-
Thôi ta c̣n về ăn cơm trưa ..
-
Th́ nói đi.
-
Mới có danh sách lên "thái tí". Cả quân y viện chỉ có
đại úy Nhiên thôi.
-
Thế c̣n Đốc Hà?
- Chắc lọt sổ.
-
Có danh sách phụ không?
-
Không.
-
Kỳ vậy? Mà tin
ở đâu đó?
- Phối kiểm cả
Tổng Tham Mưu lẫn Tổng Cục Tiếp
Vận. Mà đừng nói
lại đấy nhé! Thôi moa về.
Tôi c̣n tần ngần,
thắc mắc sao Đốc Hà chưa được
thăng. Đa số y khoa khóa
1964 đều mang lon thiếu tá, c̣n mấy kẻ lẹ
mồm nhanh tay đă đeo hai mai bạc rồi. Tôi là quân y trưng tập,
chẳng cổ, không cánh, không thuộc thành phần COCC (con
ông cháu cha) mà c̣n đeo mai bạc cả năm rồi, trong
khi Đốc Hà vừa quân y thực thụ, vừa nội
trú, sao chưa được đề nghị? Chắc
phiếu b́nh điểm không khá v́ hạnh kiểm hơn là
v́ chuyên môn chăng? Vậy mà tất cả y sĩ quân y
viện, ai cũng đoán thế nào kỳ thăng lon này
cũng có Đốc Hà đứng đầu danh sách.
Một tin không vui. Thế nào Đốc Hà cũng nổi
giận v́ y dư thâm niên. Có lên thiếu tá thời
đối với y như điều chỉnh cấp
bậc thôi, chứ chẳng thăng chức, thăng
cấp ǵ ráo, v́ y dư biết đă thừa điều
kiện.
Trong khi đó, Đại
úy Nhiên bên hành chánh, lại dính thiếu tá. Thâm niên chẳng
bao nhiêu tôi không được rơ, nhưng cũng có thể
theo cấp số chức vụ trưởng pḥng nhân viên
và tâm lư chiến. Tân thiếu tá Nhiên khoảng ngoài ba
mươi, người trắng trẻo, nhanh nhẹn, miệng
lưỡi, gầy gầy, cổ lộ hầu. Ông có
mỹ danh "Nhiên Tango" v́ nhảy điệu này
rất vi vút, rất nhiển. Ông lập gia đ́nh với một
bà đă có một đời chồng và một cô con gái
riêng, cô Lan, cỡ mười sáu, mười bảy
tuổi, thuộc đợt sóng mới. Đốc Hà có một vài lần
đi nhảy chung với gia đ́nh ông bà Nhiên và cô Lan, trong
những dịp Bộ Chỉ Huy 5 tiếp vận tổ
chức dạ vũ. Cô Lan
người hơi thấp, nhưng có da có thịt,
khỏe mạnh, nẩy nở, rất tự nhiên, dễ
thương, hay mặc mini-jupe và thường gọi các y
sĩ độc thân là chú, xưng em ngọt sớt. Nghe nói lâu lâu đại úy Nhiên
cũng như Thiếu tá quản lư có leo lên lầu y sĩ
độc thân rút x́ với Đốc Hà cho vui. Theo chỗ
tôi biết, sự liên lạc giữa Đốc Hà với
gia đ́nh Đại úy Nhiên chỉ ở mức xă giao cho
vui vẻ mà thôi. C̣n tâm t́nh bên trong ra sao không rơ. Riêng cô Lan cũng thương chú
Hà lắm.
Chiều đó, có anh Tài,
người giới thiệu thuốc của hăng Roussel ghé
pḥng mạch. Thường thường, khoảng sáu
tuần anh tới Nha Trang một lần.
Xong công việc, buổi
tối, tụi tôi hay rủ nhau đi ăn, bữa tại
Dân Thiên, Đông Thành hay Đồng Khánh, bữa Quán số
một ăn thịt ḅ bảy món, khi lại cơm tây
ở Fregate. Anh kể chuyện Sài G̣n, tôi chuyện Nha Trang.
Anh Tài hỏi:
-
Này ông ơi, sao bác sĩ Hà dùng Binoctal dữ vậy?
-
Ờ, y bị chứng mất ngủ từ lâu
rồi.
- Bao nhiêu Binoctal thuốc
mẫu đưa cho ông ấy hết mà ông ấy c̣n đ̣i
thêm.
- Chắc y lờn
thuốc rồi. Có lần
chính mắt tôi thấy hắn nốc bốn hay năm viên
một lúc trước khi đi ngủ.
- Ghiền chết! Chứ
như vậy th́ cũng không thọ đâu! Mà sao, cách có
hơn một tháng, tôi gặp lại trông ông ấy sa sút rơ
ràng . . .
Vừa lúc đó
dược sĩ Tự vào quán Bảy Mập. Anh thuộc
quân dược nhưng lại biệt phái qua Bộ
Chỉ Huy 5 tiếp vận. Người cùng quê với
Đốc Hà và tự xung phong làm hộ vệ viên cho y.
Mỗi khi Đốc Hà ra khỏi quân y viện là có
dược sĩ Tự, nếu không cầm tay lái xe th́
cũng cầm súng ngồi bên. Đốc Hà được
dược sĩ coi như thần tượng. Và nghe đồn dược
sĩ, tuy trông cao lớn, cường tráng, nhanh nhẹn,
nhưng h́nh như lại bị bệnh con mắt, và nay
mai có thể ra hội đồng y khoa phân loại giải
ngũ.
Dược sĩ Tự
và tôi biết sơ mặt nhau v́ đi ra đi vào
thường ở quân y viện, nên nh́n nhau như không quen
v́ chưa có dịp giới thiệu. Anh đi với
dược sĩ Thoát, chỉ huy trưởng kho y
dược, mà kho thuốc tọa lạc ngay phía ngoài
cổng quân y viện. Dược sĩ Thoát là anh ruột của
bác sĩ Sĩ cùng khóa với tôi. Anh coi kho thuốc này
với tôi có đôi chút ân oán giang hồ nên chỉ vẫy
tay chào sơ nhau.
Tôi
đặt ly la-ve xuống bàn:
- Anh Tài, có
biết ai đó không?
- Tôi biết ông ấy là
dược sĩ nhưng không biết tên .
. .
Rồi
như sực nhớ một chuyện ǵ, anh vội nói:
- À, hôm qua tôi có gặp bác sĩ Nhàn
bên trường Đồng đế. Ông có kể xếp
Hà gây rối ở buổi tiếp tân nơi nhà ông ấy . . .
- Tôi cũng có nghe sơ.
- Sao hôm
đó ông không đi dự à?
- Tôi
bị kẹt trực.
- Bác sĩ Nhàn kể tới lúc
đang nhảy vui, hễ cứ nháy đèn là đổi
Partenaire, có anh Tây nhà đèn bạn ông ấy lại
giằng bà bác sĩ Linh đang nhảy với xếp Hà.
Xếp giận, có ly rượu gần đó hất luôn
vào mặt anh kia, c̣n đ̣i lôi ra ngoài đánh nữa. Bác
sĩ Nhàn kêu trời giàn xếp măi mới ổn.
*
**
Sáng hôm
đó, trên đường từ pḥng mạch của tôi
về quân y viện Nguyễn Huệ, tôi đang thắc
mắc về vụ tới thăm của bà vợ
Đại úy Hằng, thuộc Trung tân II tuyển mộ
nhập ngũ. Thiếu phụ này khoảng ngoài ba
mươi, gốc Huế, người có da có thịt,
trắng, gọn gàng, lịch thiệp, nuột nà trong
bộ tơ Hà Đông, áo quần đồng màu, có một
giọng nói thanh thoát, quyến rũ, rất dễ
thương. Tôi có dịp gặp bà đi phố một vài
lần, nhưng chưa quen. Có người kể lại là
bà đă có năm, sáu con, thật chẳng ai ngờ nổi
khi nh́n dáng có eo, đài các, nhanh nhẹn của bà.
Giờ
đây tôi có nghe Đại úy Hằng gặp chuyện
rắc rối ở đơn vị, đâu như liên quan
đến vụ tiền nong. Và như Ủy viên chính
phủ Luyện đang thụ lư hay duyệt hồ sơ.
Tôi biết ông ủy viên này trong một vài lần gặp
gỡ sơ sơ qua người bạn đang làm dự
thẩm ṭa Khánh Ḥa, người mà tôi thường gọi
là Ṭa Vũ. Có thể bà Hằng muốn nhờ tôi móc
nối với ông ủy viên chăng? Người nổi
tiếng hảo đàn bà. Tôi không thể giúp bà v́ lẽ
hiển nhiên là tôi không biết nội vụ và không quen
cả hai bên để tự nguyện dấn thân.
Đầu đuôi cũng chỉ là chuyện vơ đoán mà
thôi.
Câu
chuyện trên c̣n giăng mắc trong đầu khi tôi
bước vào trại bệnh. Chưa kịp ngồi
xuống ghế trong văn pḥng th́ Thượng sĩ Toàn,
y tá trưởng trại, đă chạy ùa vào, đóng
cửa lại:
- Lại có chuyện rồi
thầy ơi!
- Chuyện ǵ vậy? Chuyện Đốc Hà hả?
- Sao thầy biết?
- Tôi đoán vậy thôi, chứ
thực hư ra sao?
- Cả pḥng mổ biết từ
chiều hôm qua . . .
-
Vắn tắt đi.
Chiều hôm
qua, không hiểu lư do ǵ, tân Thiếu tá hành chánh Nhiên lại
lảng vảng ở pḥng thư viện. Cặp lon mai bạc mới toanh
sáng choáng. Lúc đó vào giờ
tan sở rồi, chỉ c̣n toán y tá trực pḥng mổ
ở lại.
Thượng
sĩ Mùi nghe có tiếng ở thư viện, kế ngay khu
giải phẫu. Ông vội chạy qua xem và dội ra
liền v́ thấy Đốc Hà tay cầm súng ngắn
chỉ mặt Thiếu tá Nhiên la lối dữ dội. Mày
tao ầm ầm. Nào không đáng mặt thiếu tá. Thành tích ǵ mà được
thăng cấp, đeo lon mà không biết liêm sĩ, hổ thẹn . .
Rồi
dưới họng súng, Đốc Hà ép Thiếu tá Nhiên
lột lon ra. Với báng súng y giả cặp lon bẹp dúm
rồi hất xuống đất, mặt thiếu tá Nhiên trắng
bệch v́ giận hơn là v́ sợ, giọng ông b́nh tĩnh,
ôn ḥa, đối đáp mạch lạc.
Như
chưa hạ cơn tức, Đốc Hà c̣n bắt
thiếu tá Nhiên lột bộ đồ quân phục màu xanh
ra v́ ông không đủ tư cách xứng đáng với ngành
quân y và quân lực. Ông phải giải ngũ để
đỡ ô nhục ngành . . .
Cuối cùng
y tha Thiếu tá Nhiên về trong bộ quần lót và áo thung,
sau khi bắt ông nầy hầu một bàn cờ
tướng, trong đó đi quân bằng mũi súng
lục.
Thượng
sĩ Toàn kể xong tơi đó lắc đầu.
- Ớn quá!
Trước kia thầy ấy đụng đơn vị
bạn, bây giờ lại quay về cơ hữu! Tội
nghiệp Thiếu tá Nhiên.
Cũng v́ vụ lon lá. Không biết thiếu tá có
bỏ qua hay không? Ông ấy dân chơi, người tự
ái lắm, và nghe đâu cũng có vơ ǵ đó?
- Đốc Hà c̣n hỏi tội
thêm ai nữa không?
- Không. Có
sẽ báo cáo thầy liền. À, ông thầy ơi, chắc
cho Chuẩn úy Tú xuất viện đi. Ông ấy hết
bệnh rồi và phá quá!
- Ờ, để tôi coi.
Tôi suy
nghĩ về hành động của Đốc Hà
đối với thiếu tá Nhiên, quả thật bất
thường giữa hai người quen biết nhau. Thay v́
mừng thiếu tá Nhiên mới thăng quan tiến chức
th́ y lại hạ nhục ông một cách quá lố, không
tiền khoáng hậu, dưới họng súng đe dọa
. . . Bằng cách này hay cách khác, Thiếu tá Nhiên chắc
thế nào cũng rửa hận, v́ tôi biết tánh ông tuy
hiền lành, vui vẻ, dễ dăi, thích ḥa hợp, chịu
chơi, nhưng rất tự trọng . . . Chưa thể
vơ đoán chuyện ǵ sẽ xảy ra, nhưng Đốc
Hà thế nào cũng gặp trở ngại hay khó khăn
nơi người tạm nhịn dưới súng đe dọa. Phải có một lư do quan
trọng nào đó xui khiến Đốc Hà hành động
như vậy, một lư do mà tôi chỉ lờ mờ
phỏng đoán liên quan tới vụ không lên lon của y,
chớ không th́ đầu óc y quá lệch lạc, bệnh
hoạn tới mức độ nguy hiểm thúc
đẩy y làm những chuyện quái dị, gây hoang mang và
sợ hăi cho mọi người v́ không biết ai là nạn
nhân kế tiếp. Và chắc chắn như vậy th́
Đốc Hà hết thuốc trị. Bao nhiêu hũ
Penicilline chẳng có công hiệu ǵ căn bệnh của y.
Tới đây, tôi lại nhớ bác sĩ Trần có kể
lại một chi tiết mà anh ấy cũng như tôi
đều bỏ qua, không để ư hay thắc mắc:
khi chơi kéo tay nhau với Đốc Hà, anh thấy y
như có hạch ở khuỷu tay. Triệu chứng này
xuất phát ở nhiều bệnh, trong đó có bệnh
liên quan tới thần kinh hệ, ở giai đoạn hai . . .
Đốc
Hà vẫn tỉnh táo, minh mẫn. Gần đây sức
khỏe của y như hơi sút kém. Dù trời mát hay nóng
nực giữa trưa, lúc nào y cũng mặc cái áo choàng
để dễ che khẩu súng y luôn đeo bên hông. Y ít
xuất hiện ở ngoài phố hay tiệm ăn. Mỗi
lần ra khỏi quân y viện đều đi xe Jeep do
dược sĩ tự lái và bác sĩ Phiêu ngồi bên.
Đi đi về về bất tử, không có giờ
nhất định, nên không thể ai theo dơi
được. Tính đa nghi và ư nghĩ ám ảnh có
người theo sát hại luôn luôn lởn vởn trong
đầu óc cũng như hành vi của y, như bác sĩ
Phiêu xác nhận sau này.
Khám bệnh
và viết hồ sơ xong, tôi ghé trại bác sĩ Phát
để t́m hiểu thêm nội vụ, nhưng anh không có
ở đó. Tới chiều tối, khi làm xong pḥng
mạch, lúc qua đường Độc Lập, tôi
mới thấy anh đang đứng ở nhà thuốc
của bà xă. Bác sĩ Phát
vẫy tôi lại:
- Sao về trễ vậy?
- Có bệnh ăn cá ngừ bị
trúng, dị ứng tùm lum nên chích tưng bừng chờ
bớt mới về.
- Nghe tin chưa?
- Rồi
nhưng chưa biết căn nguyên. Ngoài anh ra c̣n ai biết
được?
- Đúng!
- Con
người biết quá nhiều nói đi chứ!
Bác sĩ
Phát ph́ phà hơi Salem rồi mới kể:
- Y đ̣i
coi sổ thăng thưởng. Pḥng nhân viên bảo hồ
sơ mật, không được coi. Y gặp Phùng Há
rồi cuối cùng cũng được thỏa măn.
Nhưng tính đa nghi vẫn c̣n. Y có một tên đàn em
ở Tổng Tham Mưu. Tôi tin lọt tới tai y là
một trong những lư do y không được thăng
cấp v́ có gián đoạn công vụ, trùng với thời
gian y về Phan Rang nghỉ phẻ. Và chắc không ai khác
hơn Thiếu tá Nhiên ghi hồ sơ cá nhân như vậy . . .
- Thế c̣n hồ sơ ở quân y
viện?
- Dĩ nhiên khác hồ sơ ở
Tổng Tham Mưu. Toa ngây
thơ bỏ mẹ.
- Ờ ờ . .
. tối thiệt. Thảo nào mà y hành Thiếu tá Nhiên quá
trời!
Tôi hỏi
Phát:
- Này, toa có
biết bà Đại Úy Hằng . . .
- Vợ
chỉ huy trưởng cũ của moa đấy! Sao?
- Moa
chẳng quen mà sáng nay bà ấy tới pḥng mạch
. . .
- Thăm toa
hay thăm bệnh?
- Bệnh
tật ǵ đâu?
- Bộ
muốn nắn gị ṃ cẳng hay sao?
- Bậy
nào.
- Chồng
ở ấp mà thăm toa có chuyện ǵ?
- Chỉ
tới chơi.
- Khơi
khơi à?
- Moa cũng
không biết nữa.
Phát cười:
- Toa hỏi
th́ moa nói, không lại mất tiếng của moa là
người biết nhiều. Bà ấy
cũng tới gặp moa rồi.
- Vậy sao?
- Bà ấy muốn moa lo giùm vụ
chồng bà ấy với ủy viên chánh phủ Luyện. Moa chỉ biết tên này sơ đâu dám nhận. Hắn lại tưởng ḿnh ăn hút ǵ c̣n mệt nữa, cũng tội.
Moa với Đại Úy Hằng là chỗ quen biết
. .
Quả như lời tôi
đoán, người thiếu phụ với dáng hấp
dẫn, muốn tôi giới thiệu bà với ủy viên
Luyện, hoặc thẳng, hoặc qua ṭa Vũ. Nếu bà biết tánh tôi chơi với bạn
không bao giờ lợi dụng chức vụ, thời
chắc bà chẳng tốn thời giờ làm quen. Thân cô, một nách năm sáu
đứa con, chồng ở tù, kể thật đáng
tội nghiệp.
Trước khi tôi về, bác sĩ Phát
c̣n cho tôi hay thêm một tin về Đốc Hà: người
t́nh Sâm hột vịt lộn biệt tăm, không t́m ra tung tích. Nhưng mới đây,
bác sĩ Phát được tin mật báo bà mẹ cô Sâm có
tới tiệm vàng mà anh quen mua một chiếc lắc nhỏ
quà cho trẻ sơ sanh. Có khắc tên, như tên con gái.
Hết
Chương 2
(C̣n tiếp)